Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Thư của BS Nguyễn Đan Quế gửi từ Sài Gòn nhân Ngày Nhân Quyền Cho Việt Nam 2010


Để cứu nguy đất nước, nhiều tổ chức, đoàn thể đã ra đời trong thập niên 1990, trong đó có Cao Trào Nhân Bản. Tổ chức này đã được thành lập vào tháng Hai 1990, trong bối cảnh bức tường ô nhục Bá Linh sụp đổ cuối năm 1989, các nước Đông Âu sôi sục đòi tự do, đưa đến sự sụp đổ của Liên Bang Sô Viết, trào lưu tranh đấu dân chủ trên thế giới dâng cao. Ngày 11-5-1990, tôi đã đại diện Cao Trào Nhân Bản đưa ra lời kêu gọi nhà cầm quyền Hà nội phải tôn trọng những nhân quyền căn bản của người dân, phải chấp nhận chính trị đa nguyên và phải trả lại cho người dân Việt Nam quyền được lựa chọn một thể chế chính trị phù hợp với nguyện vọng của mình qua các cuộc bầu cử tự do và công bằng, dưới sự giám sát của Liên Hiệp Quốc.
Để ghi nhận và ủng hộ công cuộc tranh đấu bất bạo động của dân tộc Việt Nam đòi tự do, dân chủ và nhân quyền, cũng như để đáp ứng lời kêu gọi của Cao Trào Nhân Bản, lưỡng viện Quốc Hội Hoa Kỳ đã thông qua với đa số tuyệt đối Bản Quyết Nghị SJ 168 và Tổng Thống Bill Clinton ký ban hành ngày 25-5-1994 Công Luật số 103-258, qui định ngày 11-5-1994, nhân dịp kỷ niệm 4 năm ngày công bố Lời kêu gọi của Cao Trào Nhân Bản, là “Ngày Nhân quyền Việt Nam”.
Qua nội dung Công Luật 103-258, Hoa Kỳ đã hối thúc Hà Nội phóng thích tức khắc và vô điều kiện tất cả tù nhân chính trị, cùng với việc phục hồi cho họ các quyền dân sự và nhân quyền; cam đoan bảo đảm cho mọi người Việt được bình đẳng trước pháp luật, không phân biệt tín ngưỡng, xu hướng chính trị, hay những liên hệ trong quá khứ; phục hồi tất cả nhân quyền căn bản, như tự do ngôn luận, tôn giáo, di chuyển, và lập hội; loại bỏ hệ thống độc đảng và để cho tất cả các tổ chức chính trị được hoạt động mà không bị đe dọa hay quấy nhiễu và công bố một khuôn khổ cùng lịch trình cho bầu cử tự do và công bằng dưới sự bảo trợ của Liên Hiệp Quốc để cho nhân dân Việt Nam được quyền tự chọn cho mình một thể chế chính trị phù hợp với nguyện vọng của mình.
Hai mươi năm đã qua kể từ ngày Cao Trào Nhân Bản đưa ra Lời kêu gọi, tình trạng nhân quyền tại Việt Nam chẳng những không được cải thiện mà còn thụt lùi. Bất chấp mọi kêu gọi và chỉ trích, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã chọn Ngày Nhân Quyền Việt Nam 11 tháng Năm năm nay đưa ra xét xử những nhà vận động ôn hòa như luật sư Lê Công Định, các ông Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long. Ba năm trước đây, cũng vào Ngày Nhân quyền Việt Nam 11-5-2007, họ cũng đem ra xử các luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân. Đây là thái độ có chủ ý khiêu khích nhân dân Việt Nam cùng dư luận thế giới, đang lên án gắt gao những vi phạm Nhân quyền trắng trợn của giới cầm quyền Hà nội. Tôi cực lực lên án và phản đối hành động coi thường dư luận mang tính thách thức này của Bộ chính trị đảng Cộng sản Việt Nam.
      
Nguy hiểm hơn nữa, trong những năm gần đây, mất hết niềm tin của người dân, Cộng sản Việt Nam phải dựa vào sức mạnh của ngoại bang Trung Quốc để tiếp tục độc quyền cai trị đất nước. Tôi long trọng cảnh báo là Việt Nam đang đối mặt nguy cơ diệt vong, mất nước.
Nhân dân Việt Nam không có con đường nào khác hơn là chấm dứt tình trạng  độc tài đảng trị tham nhũng bất lực hiện nay, để đẩy mạnh tiến trình Dân Chủ Hoá đất nước, đoàn kết mọi người dân Việt Nam để kiến quốc và bảo vệ Tổ Quốc.
Tôi rất tiếc không thể có mặt vào dịp kỷ niệm 20 năm Cao Trào Nhân Bản công bố Lời kêu gọi, và lần thứ 16 Ngày Nhân Quyền Việt Nam được long trọng tổ chức tại Quốc Hội Hoa Kỳ.
Hy vọng năm tới tôi có thể gặp để báo cáo với Quí Vị những gì tốt đẹp hơn về Nhân quyền trên quê hương thân yêu của chúng ta.
Xin trân trọng kính chào Quí Vị.
Bs. Nguyễn Đan Quế

Kêu gọi ỦNG HỘ DÂN CHỦ HÓA VIỆT NAM - Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế


- Ủng hộ Dân Chủ Hóa Việt Nam.
- Chúng tôi đánh giá cao Quí Vị rút vốn ra khỏi Việt Nam khi kinh tế hấp hối.
- Chúng tôi hoan nghênh vốn trở lại sau khi có thay đổi chính trị ở Việt Nam.
Chế độ mới tôn trọng luật pháp và thông lệ quốc tế, với nhiều thuận lợi rất căn bản cho hoạt động kinh tế, như:
1/ Công nhận quyền tư hữu của công dân.
2/ Kinh tế tư nhân hoạt động tự do, bình đẳng.
3/ Công nhân có quyền thành lập công đoàn độc lập; và Nông dân có quyền thành lập nông hội tự do để bảo vệ quyền lợi thiết thân của mình.
4/ Kinh tế thị trường phát triển đúng cách, bền vững, phồn thịnh, đầy sức sống cạnh tranh sáng tạo. 
Nhân dân Việt Nam khẳng định:
Không phải vì Dân Chủ có thể khiến chúng tôi theo Dân Chủ; mà vì Dân Chủ không thể khiến chúng tôi không theo Dân Chủ./.  
Bs Nguyễn Đan Quế
2-9-2011

TOÀN DÂN VÙNG DẬY - Bs Nguyễn Đan Quế


1/ Tập quyền Bộ chính trị, đầu nậu là Nguyễn Phú Trọng, không có chính danh điều hành quốc gia vì không do dân bầu và can tội bán nước.
2/ Bạo quyền Nguyễn Tấn Dũng chỉ là công cụ lừa dân, tham nhũng, đàn áp; và thất bại bình ổn kinh tế vĩ mô, vòng xoáy lạm phát tiếp tục tồi tệ.
3/ Giới trẻ lên án giáo dục – văn hóa ngu dân, chỉ nhằm tuyên truyền chạy tội.
Học sinh, sinh viên, giáo viên, các anh chị em văn nghệ sĩ, làm báo, xuất bản đang mạnh mẽ phát triển văn hóa - giáo dục độc lập; phổ biến rộng rãi tin tức, văn nghệ, nghệ thuật thông qua nhiều mạng xã hội trên internet.
4/ Dân bất mãn cùng cực cộng với họa mất nước đang thúc bách người Việt trong - ngoài quyết lòng Dân Chủ Hóa Việt Nam để đưa đất nước ra khỏi bế tắc; và để Việt Nam có căn bản pháp lý được quốc dân ủng hộ và quốc tế công nhận, ngõ hầu tham gia giải quyết tranh chấp ở Biển Đông.
Biết bao ý kiến xây dựng bị bỏ ngoài tai, mọi đối lập ôn hòa bị đàn áp.
Đã đến lúc dân tộc ta phải đứng lên làm cách mạng cứu nước.
***
Tránh nguy cơ đổ vỡ, chúng tôi đưa ra Lộ trình 9 điểm chuyển độc tài sang Dân Chủ, đáp ứng nguyện vọng - quyền lợi dân tộc; và phù hợp với tình hình mới của thế giới.
Đây là lối thoát tốt đẹp nhất. Bộ chính trị cần nghiêm chỉnh thực thi:
  1. Tự do thông tin.
  2. Tự do tư tưởng, tự do phát biểu, tự do báo chí, tự do internet.
  3. Thả hết tù nhân lương tâm.
  4. Tự do tôn giáo.
  5. Bỏ điều 4 Hiến pháp, bằng cách trao trả Quốc Hội chức năng là Cơ quan Quyền lực Tối cao của quốc gia.
Quốc Hội, với Quyền lực Tối cao, làm những bước kế tiếp:
  1. Quốc Hội tuyên bố Việt Nam theo đường lối Dân Chủ: Tôn trọng nhân quyền, dân quyền và tài quyền.
  2. Quốc Hội ban hành Luật tách đảng Cộng sản ra khỏi mọi cấp chính quyền.
  3. Quốc Hội soạn và thông qua Luật bầu cử đa nguyên, đa đảng.
  4. Bộ máy hành chính (đã tách khỏi đảng Cộng sản) tổ chức bầu cử tự do, bình đẳng, có giám sát quốc tế để bầu Quốc Hội Lập Hiến.
***
Vì lý do gì không tiếp cận được ‘Lộ trình 9 điểm’, Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng chắc chắn phải đối mặt với TOÀN DÂN VÙNG DẬY.
Quần chúng ra tay dưới nguyên tắc: Tập hợp vì nền Dân Chủ, có kế hoạch, bất bạo động.
A. Cán bộ công nhân viên nhà nước: Vô hiệu hóa tức khắc và tại chỗ Đảng ủy  các cơ quan của bạo quyền cộng sản. Tự động thi hành, vì đây là cách mạng của quần chúng, bởi quần chúng và vì quyền lợi tối cao của Tổ Quốc.
Động thái này nhằm cô lập Bộ chính trị, triệt hạ công cụ kềm kẹp của chúng.
B. Nông Dân và Công nhân dựng xây nền móng Dân Chủ bằng chính đôi bàn tay của mình: Nắm ngay lấy Quyền Tư Hữu.
Nông Dân làm chủ ruộng vườn, xé bỏ sổ đỏ, sổ hồng.
Công nhân làm chủ quốc doanh, bầu ban điều hành mới.
Lực lượng lao động toàn quyền bán sản phẩm cho ai, với giá nào.
C. Học sinh sinh viên cùng các giáo viên, giáo sư tẩy chay những tên ‘cán bộ quản lý giáo dục’ từ mẫu giáo đến đại học.
Trí thức, học giả, các nhà nghiên cứu văn học, các khoa học gia, các văn nghệ sĩ… nhanh chóng phát huy giáo dục - văn hóa theo hướng mới Nhân bản, Khoa học, Đại chúng, Khai phóng và Sáng tạo.
Chuyển đổi hòa bình hay Cách mạng bùng nổ?
Chính biến Trung Đông và Bắc Phi liệu có giúp Bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam tỉnh thức?
Bs Nguyễn Đan Quế
2-9-2011

TUYÊN BỐ CỦA CAO TRÀO NHÂN BẢN



Chúng tôi đòi hỏi nhà cầm quyền Hà Nội phải sửa sai bằng cách thay thế lệnh tạm đình thi hành án đối với Linh mục Lý trong 12 tháng kể từ ngày 15-3-2010 để chữa bệnh bằng quyết định chính thức thả ngay và vô điều kiện Linh mục Lý.
Nhà cầm quyền Cộng sản Hà Nội còn phải hoàn toàn chịu trách nhiệm chữa trị và bồi thường thiệt hại cả về tinh thần lẫn vật chất đã gây ra vì giam cầm sai trái và ngược đãi Linh mục Nguyễn Văn Lý trong tù.
Chúng tôi cũng đòi hỏi nhà cầm quyền Cộng sản Hà Nội trả tự do cho hàng trăm người khác đang bị giam cầm một cách vô lý chỉ vì đã bày tỏ chính kiến hoặc tín ngưỡng một cách ôn hòa, và phải hủy bỏ quy chế bất hợp pháp quản thúc tại gia đối với các nhà bất đồng chính kiến được thả ra khỏi tù hay không bị án tù.
Sàigòn ngày 17 tháng 3 năm 2010.
Bs. Nguyễn Đan Quế
Đại diện Cao Trào Nhân Bản

Ghi nhớ cuộc gặp phái đoàn Ủy hội Tự do Tôn giáo Quốc tế của Hoa Kỳ (USCIRF)


 
Các Giáo Hội cũng như tài sản của giáo hội đều bị nhà cầm quyền kiểm soát qua Mặt Trận Tổ Quốc, một tổ chức ngoại vi của đảng Cộng VN. Kinh Thánh, sách kinh, giáo lý, ngay cả thông tin nội bộ đều bị kiểm duyệt. Các buổi lễ tôn giáo bị theo dõi. Muốn đi tu phải có phép của chính quyền. Vatican muốn bổ nhiệm các chức sắc trong hàng giáo phẩm như giám mục, tổng giám mục và hồng y phải được sự đồng ý của nhà cầm quyền Việt Nam.
 
Bộ Công An Nhân Dân có 2 tổng cục A16 - A (Bắc) và A16 - B (Nam) và mỗi tỉnh, thành lại có phòng PA16, để kiểm soát và sách nhiễu các tín hữu bị nghi ngờ.
 
Thủ đoạn gian manh của cộng sản nằm ở chỗ:
 
- Tôn giáo chỉ được coi là hợp pháp nếu có đăng ký và chịu sự kiểm soát.
- Luật lệ luôn có các điều khoản mập mờ, có thể giải thích tùy tiện.
- Áp dụng chiến thuật "nới lỏng với tín đồ nhưng kiểm soát gắt gao các vị lãnh đạo tinh thần".
- Lời nói và việc làm không đi đôi với nhau. Chính quyền địa phương thường không theo chỉ dẫn của chính quyền trung ương. Làm sao chúng ta có thể hiểu được chuyện này?
 
Chế độ cộng sản vận hành bằng hai cơ phận ở mọi cấp: Nhà nước nhận chỉ thị từ Đảng bộ dưới sự điều khiển trực tiếp của Bộ chính trị. Một viên chức nhà nước ra lệnh bằng văn thư trông có vẻ đàng hoàng , hợp lý và hợp pháp; nhưng một khẩu lệnh (hay mấy chữ đặc biệt) từ bộ chính trị qua hệ thống chính ủy điều khiển chính quyền bù nhìn làm điều này hay không làm việc kia, như bỏ qua hoặc trì hoãn việc xét xử các thuộc cấp đã hãm hại các tín hữu không theo những chỉ thị của chính quyền đi ngược lại tín ngữơng của họ. Tín hữu cảm thấy bị cô đơn, ngay cả bất an đối với tôn giáo của mình khi có quan điểm khác với đường lối của Đảng.
 
***
 
Các Giáo hội độc lập, gồm cả Phật Giáo Thống Nhất, Hòa Hảo, Cao Đài và Tin Lành tại gia đều bị coi là ngoài vòng luật pháp. Tất cả chỉ mong được tự do thuần túy hành đạo, không bị pha trộn với chủ nghĩa Mác-xít qua cái gọi là “Mặt Trận Tổ Quốc”. Các nhà lãnh đạo cộng sản không hề làm gì để bình thường hóa tình trạng ngoài việc đàn áp.
 
Về Phật giáo:
 
- Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất đã tồn tại ở Nam Việt Nam từ năm 1964, trong khi không có một Giáo Hội như vậy tại miền Bắc.
 
Sau ngày 30 tháng 4, 1975 Bộ chính trị vội vàng tạo ra Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, không hề được bầu ra dù bởi những tín đồ thực sự, nhằm mục đích sát nhập Giáo Hội Phật giáo Thống Nhất, một tổ chức có sẵn thực sự đại diện hàng triệu tín đồ. Kết quả là Bộ chính trị đã thất bại: Năm 1981, Viện Trưởng Hóa Đạo của Giáo Hội Thống Nhất thời bấy giờ là Thích Trí Thủ đã từ chức, để Phó Viện Trưởng Thích Quảng Độ lên thay. Hòa Thượng Thích Quảng Độ không hề khuất phục trước mưu đồ của cộng sản và can đảm kiên trì chống lại.
 
Hà Nội nên nhận ra rằng sự sụp đổ của Liên Xô và phá sản của chủ nghĩa Mác-xít đã làm họ mất thế thượng phong đối với các tôn giáo. Bởi đó, Hà Nội nên thừa nhận tính hợp pháp của Giáo Hội Phật Giáo Thống Nhất và đối thoại với Hòa Thượng Thích Quảng Độ.
                                                           
- Cho đến nay, Các Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Thích Viên Hỷ, Thích Viên Định (Thanh Minh Thiền Viện, Phú Nhuận, Sàigòn), Thích Không Tánh (Chùa Liên Trì, Quận 2, Sàigòn) đang bị canh gác.
 
- Thượng Tọa Thích Thiện Minh (Chùa Vĩnh Bình, Bặc Liêu), Thích Nhật Ban (Chùa Ba La Mat, Long Thành – Đồng Nai), Thích Chân Tâm (Chùa Tây Huệ, Núi Sam), Thích Trí Khải (Lâm Đồng), Thích Man Thien (Hải Phòng), là các nhà sư “vô chùa”, vì chùa của các vị này đều bị tịch biên hay phá hủy.
                                                           
- Tại vùng đồng bằng sông Cửu Long, dân tộc Khmer Krom có 500 ngôi chùa và 20.000 nhà sư . Họ không muốn Giáo Hội của họ đặt dưới sự kiểm soát của Mặt Trận Tổ Quốc. Năm nhà sư bị tù tại tỉnh Sóc Trang sau khi phản đối ôn hòa vào ngày 2 tháng 3, 2007 kêu gọi có thêm tự do tôn giáo, và phản đối nhà cầm quyền bắt phải học tiếng Việt.
 
Nhà sư Tim Sakhorn được thả ngày 28 tháng 6, 2008, nhưng không được phép trở về Cambodia, mặc dầu ông có quốc tịch Cambodia.
 
Về Công giáo
 
Vatican và Hà Nội không có liện hệ ngoại giao. Cuộc đối thoại song phương chưa đem lại kết quả cụ thể. Rất nhiều linh mục và giáo dân bất mãn chế độ cộng sản.
 
Tấm hình cha Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng trước tòa đã tóm lược đầy đủ chính sách đàn áp về chính trị và tôn giáo tại Việt Nam. Ông đã bị bắt lần chót từ tháng 2, 2007 và còn bị giam tới nay.  
 
Vào tháng 8, 2008 một cuộc tranh chấp về hai miếng đất tại Tòa Khâm Sứ cũ Hà Nội và giáo xứ Thái Hà đã xẩy ra giữa Công Giáo và chính quyền. Chính quyền không chịu trả lại đất, đã sử dụng quyền lực của mình đơn phương biến hai mảnh đất còn trong vòng tranh chấp thành công viên. Chính quyền sau đó còn phát động chiến dịch truyền thông tố cáo Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt. Chống đối còn tiếp tục.
 
Luật sư Lê Trần Luật lãnh trách nhiệm bào chữa cho giáo dân Thái Hà đã bị bắt và cấm hành nghề.
 
Các linh mục khác như Phan Văn Lợi, Nguyễn Hữu Giải, Chân Tín đều trong tình trạng chẳng khác gì bị quản thúc tại gia, liên tục bị quấy nhiễu và đe dọa.
 
Về đạo Tin Lành và người Thượng
 
Mục sư Nguyễn Công Chính và phu nhân đã bị tấn công tàn bạo nhiều lần vào các năm 2007 và 2008 tại Gia Lai. Hai Luật sư Tin Lành là Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân đang trong tù vì vận động nhân quyền.
 
250 người Thượng đã bị tù sau các cuộc nổi dậy vào các năm 2001 và 2004 chống lại đàn áp tôn giáo và mất đất, nhiều người vẫn còn trong tù. Nhiều người Thượng tiếp tục chạy qua Cambodia và Thái Lan tìm kiếm sự bảo vệ của Cao Ủy Tị Nạn Liên Hiệp Quốc.
 
Nhà cầm quyền tiếp tục đánh đập và bắt giữ người Thượng vì họ không chịu gia nhập giáo hội do nhà nước kiểm soát, hoặc phản đối việc chếm dụng đất đai, nhất là việc khai thác quặng bauxite ổ Trung Nguyên, hoặc ngay cả việc giao thiệp với thân nhân hay các nhóm ở hải ngoại.
 
Vào tháng 4, 2008, công an bắt Y Ben Hdokin tại tỉnh Dak Lak sau khi những người khác chạy qua Cambodia. Ba ngày sau, ông chết trong khi bị giam giữ. Công an nói ông tự tử.
 
Về Cao Đài và Hòa Hảo:
 
Nhiều đạo hữu Cao Đài và Hòa Hảo đã bị xách nhiễu, đe dọa, bắt giữ hay bị cầm tù khi họ tổ chức những buổi học tập thể để tìm hiểu về tôn giáo hay mừng đản sinh Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ
 
Trong hai năm qua, các Đại diện của Hòa Hảo như quý ông Nguyễn Văn Cội, Nguyễn Văn Lía và Lê Minh Triết đã nhiều lần tố cáo việc bách hại và cầm tù những tín đồ thuần thành của Hòa Hảo với đầy đủ tên các nạn nhân. Người đứng đầu nhóm là ông Lê Quang Liêm bị quản thúc tại gia.
 
Một nhà lãnh đạo nổi tiếng khác của Hòa Hảo là cụ Trần Hữu Duyên đã 93 tuổi bị 10 năm tù và nhà cửa bị tịch biên. Khi ra tù, cụ trở thành người vô gia cư.
 
Nhiều đạo hữu người Việt đã kỳ vọng một vài tiến bộ về tự do tôn giáo khi Việt Nam được chấp nhận cho gia nhập WTO vào tháng Giêng năm 2007. Thật ra, chứng cớ cho thấy tình trạng đã tồi tệ hơn, tệ hơn nhiều.
 
***
Kết luận
 
Chúng tôi tin rằng tất cả mọi người sinh ra đều có phẩm giá và những người có quan điểm khác nhau đều có thể thực thi niềm tin của mình trong khi chung sống an bình và hòa hợp. Tự do không phải là thứ chính quyền ban phát, mà là quyền của mọi người, nam nữ và trẻ em, có ngay từ khi sinh ra.
 
Người dân Việt Nam có khát vọng tự do tín ngưỡng giống như mọi người trên thế giới. Chúng tôi đang làm tất cả mọi sự một cách ôn hòa để lấy lại nó. Trở ngại là Hà Nội không thừa nhận tự do tín ngưỡng. Hà Nội khoe rằng họ đã có 13.000 luật lệ nhưng đáng tiếc là không có cai trị theo luật pháp tại Việt Nam. Thật ra, họ cai trị theo luật rừng, hay là luật mafia.
 
Các tín hữu của chúng tôi muốn một sự phân biệt rõ ràng giữa tôn giáo và chính quyền, nhất là trong tình trạng độc đảng như Việt Nam. Không thể để chính quyền can thiệp vào nội bộ tổ chức của giáo hội và hoạt động hòa bình của tôn giáo. Bộ chính trị đảng Cộng sản nên bãi bỏ mọi luật lệ và quy tắc địa phương nhằm giới hạn hay đàn áp tự do tín ngưỡng của dân chúng. Họ cũng nên bỏ chế độ hiện hữu bắt các nhóm tôn giáo phải được chính thức chấp thuận trước và thay vào đó bằng chế độ đăng ký minh bạch và nghiêm túc.
 
Việt Nam mới được kiểm điểm theo quy chế Kiểm điểm Toàn diện Định kỳ (UPR) của Hội đồng Nhân quyền LHQ vào ngày 8 tháng 5, 2009. Báo cáo của Việt Nam không hề đả động một chữ nào tới Bộ chính trị đảng Cộng sản VN là bộ phận trách nhiệm về tất cả mọi sự tệ hại.
 
Việt Nam thừa nhận có nhiều thiếu sót và sai lầm, và hứa trước 192 nước sẽ cố gắng để làm tốt hơn. Bây giờ họ phải có hành động cụ thể để chứng tỏ họ thực sự muốn phát huy nhân quyền và tôn trọng tự do tín ngưỡng trong bốn năm tới.
 
Thay mặt các nhà vận động nhân quyền, tôi hẩn khoản yêu cầu:
 
- Chính quyền Obama đặt VN trở lại danh sách các nước cần đặc biệt quan tâm về tôn giáo (CPC).
 
- VN và Vatican nên thiết lập quan hệ ngoại giao càng sớm càng tốt. Hà nội nên nói truyện với Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt để tìm giải pháp cho việc tranh chấp đất đai.
 
- Bộ chính trị đảng Cộng sản Việt Nam đối thoại với Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhât, và những nhóm tôn giáo độc lập của Cao Đài, Hoà Hảo. Thả hết các tù nhân lương tâm, kể cả Lm Nguyễn Văn Lý, Ls Nguyễn Văn Đài, Ls Lê Thị Công Nhân, blogger Điếu Cầy; huỷ bỏ ngay những luật lệ phản dân chủ như nghị định số 44, các điều 88, và 258 của Bộ Hình Luật; nghị định kiểm soát internet số 97/2008/ NĐ - CP.
 
Sau hết, xin cám ơn Ủy Hội Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế đã tới thăm chúng tôi hôm nay. Tôi xin thưa với quý vị rằng các tín hữu của chúng tôi rất biết ơn sự tận tâm của quý vị trong cố gắng đem tự do tôn giáo đến Việt Nam.
 
Saigon, Ngày 16 tháng 5, 2009.
 
BS Nguyễn Đan Quế
 
Cao Trào Nhân Bản
 
 
Bản Tiếng Anh
 
 
Memorandum on the meeting with the delegation of US Commission on International Religious Freedom (USCIRF)           
May 16, 2009

 
In general, many Vietnamese families are traditional ancestor-worshippers.
 
There are 13 religions, among them Buddhism (Mahayana & Theravada) with about 20 million true believers, Christianity 6 million, Cao Đai & Hoa Hao 1.5 million each, and smaller communities such as Bahai, Islam, 7 Protestant groups officially permitted to operate from October 30, 2007 at 400 places of worship from several thousands to several hundreds of thousands of followers.
 
After being admitted into the WTO in January 2007, Hanoi has made some limited progress in human rights, but in no way to compare with economic development. Particularly from the beginning of 2008 onward, there have been many important setbacks in abuses of press freedom and in religious freedom. Theses violations include restrictions, abuse, harassment, intimidation, arrest and imprisonment. The Vietnamese government jails reporters, bloggers, religious leaders, collective prayers and pilgrimage. Recently on May 7, 2009 a pilgrimage from Thai Binh Province to Hanoi was impeded, dispersed, and questioned. Not only violating freedom of worship, the authorities also violated freedom of movement, of assembly of believers. 
 
Churches of all religions and their properties are under the government control through the Fatherland Front, an umbrella of the Vietnamese Communist Party (VCP). Bible, scriptures, teachings, books, publications, even internal circulars are sanctioned. Religious rites are also under surveillance. Any prospective seminarian must get government permission. For any promotion from priest to bishop or from archbishop to cardinal the Vatican needs to consult the Vietnamese government.
The Police Ministry has 2 bureaus: A16 – A and A16 – B responsible for religions in the North and South respectively; and each province or city has a branch, PA16, to follow and harass suspected believers.
 
The communist demagogy lies in:
 
      -   Vietnamese law requires that religious groups register with the government. Those that do not are considered illegal. 
-   Vague provisions of law which can be explained this way or that way by fits and starts.
-   Toleration of believers while controlling spiritual leaders, putting them under guard or in jail if necessary.
-   Big difference between word and deed. Very often local authorities do not follow the government instructions. How do we have to understand this?
 
The communist regime operates with 2 components at all levels: government-committee receiving the guidance from party-committees under the direction of VCP’s politburo. An official written order issued from the government looks fairly good, reasonable and legal; but another oral order (or a special note) from the politburo through the party-committee manipulating the puppet government to do this or not to do that, i.e., tolerate or delay to prosecute their subordinates to harm the believers who do not follow the government directives against their own belief. A believer feels isolated, even not safe in his or her own religion if he or she has a point of view different from the party line.
 
***
 
Independent churches including the Unified Buddhist, Hoa Hao, Cao Đai, and home-Protestant churches are outlawed. All want to have freedom to exercise their pure faiths, not mingled with Marxism through the so-called ‘Fatherland Front’. The communist leaders do nothing to normalize the situation but repress.
 
About Buddhism:
 
- The VN Unified Buddhist Church had existed in the South of VN since 1964, while there was no such similar Church of any kind in the North.
After 30 April 1975, the politburo hurriedly created the VN Buddhist Church, not elected even by one true believer, with the aim of subsuming the Unified Buddhist Church that truly represented millions of believers. As a result, the politburo failed: in 1981 the then chief executive of the Unified Church Thich Tri Thu removed himself from his job and the vice-chief Thich Quang Do took office. The Most Venerable Thich Quang Đo didn’t knuckle under the communist cunning trick and courageously and persistently continue to resist.
 
Hanoi should recognize that the collapse of the Soviet Union and the bankruptcy of Marxism removed from them any upper hand over religions. Therefore, Hanoi should recognize the legality of the Unified Buddhist Church and dialogue with The Most Venerable Thich Quang Do.
 
- By now, Venerables Thich Quang Do, Thich Vien Hy, Thich Vien Dinh (Thanh Minh Zen Institute in Phu Nhuan District, Saigon), Thich Khong Tanh (Lien Tri Pagoda in District 2, Saigon) are under guard.
 
- Venerable Thich Thien Minh (Vinh Binh Pagoda - Bac Lieu), Thich Nhat Ban (Ba La Mat Pagoda (Long Thanh- Dong Nai), Thich Chan Tam (Tay Hue Pagoda, Sam mountain), Thich Tri Khai (Lam Đong), Thich Man Thien (Hai Phong): their pagodas were confiscated or destroyed, they are “pagodaless.”
 
- In the Mekong delta, the Khmer Krom people have 500 pagodas and 20,000 monks. They want to have their own Church not under the control of Fatherland Front. Five monks were jailed in Soc Trang Province after a peaceful protest in March 2, 2007 calling for greater religious freedom and protesting the government requirement of learning Vietnamese.
 
On June 28, 2008 monk Tim Sakhorn was released but prohibited from returning to Cambodia, although he has Cambodia citizenship.
 
About Christianity:
 
Vatican and Hanoi have no diplomatic relationship. The bilateral talks haven’t got any concrete results. Quite a lot of catholic priests and believers dissent from the communist regime.
 
The picture of father Nguyen Van Ly being muzzled at his own trial epitomizes VN’s policy of political & religious repression. He was jailed on February 2007 and is still in jail.
 
In August 2008 a dispute over 2 pieces of land broke out in Hanoi and Thai Ha between the Catholic Church and government. The government refused to give them back to the church and unilaterally forcibly transformed these 2 on-going disputed lands into public parks. The government then targeted Archbishop Ngo Quang Kiet with a denunciation press campaign. The stand-off continues.
 
Lawyer responsible to defend Thai Ha believers Le Tran Luat was arrested and he was debarred. He cannot practice any more.
 
Other priests Phan van Loi, Nguyen Huu Giai, Chan Tin are virtually under house-arrest and ceaselessly harassed, intimidated.
 
About Protestantism and Montagnards:
 
Reverend Nguyen Cong Chinh and his wife were brutally assaulted a couple of times in 2007 and 2008 in Gia Lai. Two Protestant lawyers Nguyen Van Dai, Le Thi Cong Nhan are in jail for their human rights advocacy.
 
250 Montagnards have been imprisoned following 2001 and 2004 riots against religious persecutions and land loss, many are still in jail. The Montagnards continue to flee into Cambodia and Thailand seeking protection through UNHCR.
 
Authorities continue to beat and arrest Montagnards for refusing to join state-controlled church, protesting land confiscation particularly for bauxite ore exploitation in the Central Highland, or even just for making contacts with relatives or groups abroad.
 
In April 2008, police arrested Y Ben Hdokin in Dak Lak province after others fled to Cambodia. He was found dead 3 days later in custody. Police said he killed himself.
 
About Cao Dai and Hoa Hao:
 
Many Cao Dai and Hoa Hao believers are harassed, intimidated, beaten, arrested, or imprisoned when they organize the collective sessions to learn religious teachings or celebrated birthday of the founder of Hoa Hao, Master Huynh Phu So.
 
In the past 2 years Representatives of Hoa Hao Mr. Nguyen Van Coi, Mr. Nguyen Van Lia, Mr. Le Minh Triet have denounced many times the persecution and imprisonment of many puritan Hoa Hao followers with the names of victims. The chief of the group Le Quang Liem is under house-arrest.
 
Another well-known Hoa Hao leader Tran Huu Duyen, 93 year old, served 10 years in prison and his house was confiscated. After release, he became homeless.
 
Many Vietnamese believers expect some progress in religious freedom when VN was admitted into WTO in January 2007. In fact, the record is getting worse, much worse.
 
 
***    
In summary
 
We believe that all people have inherent dignity and worth and that people with diverse views can practice their faiths while living in peace and harmony.
Freedom is not a grant of government, it is the birthright of every man, woman and child.
 
Our Vietnamese people have the same aspiration and desire for religious freedom as anyone in the world. We are doing everything in a peaceful manner to regain it. The obstacle is that Hanoi does not recognize religious freedom. Hanoi boasts that they have as many as 13,000 laws but unfortunately there is no rule of law in Vietnam. Actually they rule by the law of the jungle or the law of the mafia.
 
Our believers want to have a clear separation of religion from the government, especially in the case of one-party state like Vietnam. There must be no governmental interference in the internal organization of the church and peaceful religious activities. The politburo of the VCP should abolish any laws, regulations, or local rules that limit or suppress the religious freedom of citizens. They should abolish the current system that requires religious groups to get official approval in advance and substitute for it with a system in which registry is transparent and respectful.
 
Vietnam was just reviewed under the Universal Periodic Review of the United Nations Human Rights Council on May 8, 2009. Vietnam’s report didn’t mention a word about the VCP’s politburo that is responsible for all evils.
 
Vletnam admitted there are many shortcomings and many wrongdoings and promised before 192 countries to do better with a bill of goods. Now they must have concrete & measurable benchmarks to demonstrate their true intention to improve human rights and respect religious freedom in the next 4 years.
 
On behalf of HR activists, I urge:
 
-   The Obama administration to put VN back into the Countries of Particular Concern For Religious Freedom( CPC) list.
-   Vietnam and Vatican to establish diplomatic relation as soon as possible and that Hanoi government should talk to Archbishop Ngo Quang Kiet to find a way out of the land dispute.
-   the VCP’s politburo to dialogue with the Unified Buddhist Church and with the independent religious groups of Cao Đai and Hoa Hao; to release all prisoners of conscience including Nguyen Van Ly, Nguyen Van Đai, Le Thi Cong Nan, blogger Đieu Cay; to abolish all anti-democratic decrees: number 44, 88, 258 of the Penal Code and recently edict 97/2008/NĐ – CP on supervising the internet. 
 
Finally, I would like to thank CIRF for visiting us today. I would assure you that our believers are very much beholden to your dedicated efforts trying to bring about freedom in Vietnam. 
 
Saigon May 16, 2009
 
Dr. Nguyen Dan Que
Chair, Non-violent Movement
For HR in Vietnam
Address: 104/20 Nguyen Trai P3 Q5 Saigon
 
 

Con đường đối kháng cực kỳ gian khổ của Nelson Mandela - Nguyễn Đan Quế

 


Vào thời gian ông được ra khỏi nhà tù nhiều năm sau đó, tôi đã trải qua 10 năm tại nhiều nhà tù và trại khổ sai ở Việt Nam, và đang trong thời kỳ bị quản thúc tại gia. Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã không đem tôi ra tòa xét xử.
Trong khi theo dõi đài BBC bằng giây nghe nhét vào tai từ một máy thu thanh nhỏ, nguồn tin thả ông Mandela đã bừng sáng trong trí tôi như một tia chớp. Sự kết thúc 27 năm tù của ông đã thành tựu nhờ sự phối  hợp nhịp nhàng của áp lực quốc tế trên chính quyền ở Pretoria. Tôi nghĩ: Hoan hô, đây l à một thắng lợi của nhân phẩm và hy vọng trên tuyệt vọng và thù ghét, của kỷ luật và tình thương trên khủng bố và tội ác.
Như Hiến chương Tự do ông Mandela giúp thảo vào năm 1955 đã tuyên bố: Không chính quyền nào có thể chính đáng cầm quyền nếu không dựa trên ý chí của nhân dân. Một chính quyền thành lập trên bất công và bất bình đẳng cướp giật quyền hành của dân; một đất nước không bao giờ có thể phồn thịnh cho đến khi người dân được đồng đều hưởng thụ các quyền lợi và cơ hội; ng ư ời dân phải được tham gia vào việc cai trị và  phải được chia sẻ sự thịnh vượng của đất nứơc.
Cuộc tranh đấu của ông Mandela đối với tôi – cũng như đối với các nhà vận động trên toàn thế giới – là một gương sáng sinh động của sự can đảm cần phải có để chiến đấu cho tự do.
Ba tháng sau khi ông Mandela được tha, vào ngày 11 tháng 5, 1990, tôi công bố bản tuyên ngôn của phong trào bất bạo động (Cao trào Nhân bản) để kết hợp sự ủng hộ cho những nhân quyền căn bản của người dân Việt Nam, cho một chế độ đa đảng và những cuộc  bầu cử tự do, công bằng. Một tháng sau, tôi bị bắt lại, và bị xử 20 năm tù khổ sai. Trong tù cũng như hiện nay, ông Mandela đã hướng dẫn những bước đi của tôi trên con đường mà ông đã từng gọi là “con đường dài đến tự do”.
Nguyễn Đan Quế là một bác sĩ ở Việt Nam, người đã bị cầm tù ba lần.
-------------------
Sau đây là nguyên văn bài báo trên New York Times. 
On Feb. 11, 1990 — 20 years ago this Thursday — Nelson Mandela walked through the gates of a South African prison after 27 years of confinement. His release was celebrated the world over. But it had a particular effect on those who were being held as political prisoners by other repressive regimes. The Op-Ed editors asked seven of these former captives to describe what it was like when they heard the news of Mr. Mandela’s liberation.
Op-Ed Contributor
Nelson Mandela’s Captive Audience: Path of Most Resistance 
By NGUYEN DAN QUE
Published: February 6, 2010
It was back in the 1970s, when I was doing diabetes research in Britain, that I first learned of the political drama surrounding Nelson Mandela. At the time I never would have predicted that one day I, too, would be imprisoned by a repressive regime for advocating human rights and democracy.
By the time of his release from prison many years later, I had already spent 10 years in many labor camps and prisons in Vietnam, and was under house arrest. The Vietnamese communist government had never held a trial.
As I listened to the BBC on a small portable radio with earphones, the word of Mr. Mandela’s release illuminated my mind like a lightning flash. The end to his 27 years in prison had come as a result of concerted international pressure on the government in Pretoria. Bravo, I thought, for the victory of dignity and hope over despair and hatred, of self-discipline and love over persecution and evil.
No government can justly claim authority unless it is based on the will of the people, the Freedom Charter that Mr. Mandela helped draft in 1955 had declared. A government founded on injustice and inequality robs people of their rights; a country can never be prosperous until people enjoy equal rights and opportunities; the people must govern; the people must share in the country’s wealth.
Mr. Mandela’s struggle was to me — as it is to activists throughout the world — a shining, vivid example of the courage it takes to fight for liberty.
Three months after Mr. Mandela’s release, on May 11, 1990, I issued a manifesto for a nonviolent movement to rally support for the basic rights of the Vietnamese people, a multiparty system and free and fair elections. One month later, I was arrested again and sentenced to 20 years of hard labor. In prison, and still today, Mr. Mandela has guided my steps on what he has called “the long walk to freedom.”
Nguyen Dan Que is a doctor in Vietnam who has been imprisoned three times.

Thư của Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế từ Sài Gòn nhân ngày Nhân Quyền Việt Nam ngày 11 tháng 5 năm 2009

 

Thư của Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế từ Sài Gòn nhân ngày Nhân Quyền Việt Nam ngày 11 tháng 5 năm 2009

 
Saigon, ngày 11 tháng 5 năm 2009
 
Kính thưa Quí Vị,
 
Rất tiếc hôm nay tôi không được tham dự ngày NQVN 2009 để trự tiếp trình bầy trước Quí Vị về tình hình đất nước và những thành quả trên đường đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền  của dân tộc ta.
 
Chắc Quí Vị đã rõ, cái gọi là 'phát triển theo định hướng Xã Hội Chủ Nghĩa' của Bộ chính trị đảng Cộng sản Việt Nam đã hoàn toàn thất bại: Lạm phát cao, tăng trưởng giảm, giá sinh hoạt tăng liên tục; tỉ lệ thất nghiệp cũng tăng không ngừng, khiến đời sống dân chúng càng ngày càng cơ cực. Các lãnh vực căn bản của xã hội như Giáo dục, Văn hoá, Y ế đều phá sản. Trong khi ấy, nạn tham nhũng, hối lộ đã tới mức hết thuốc chữa khiến cách biệt giầu nghèo càng rộng. Xã hội băng hoại sinh ra đủ thứ tệ nạn như vô trách nhiệm, vô kỷ luật, giết người, cướp của, trộm cắp, ma túy, mãi dâm, buôn bán phụ nữ trẻ em, bạo hành gia đình... Quan trọng hơn cả là những giá trị đạo lý cổ truyền, vốn là căn bản tinh thần của xã hội Việt Nam, từ ngàn năm không còn giá trị.
 
Trước tình hình bi đát như vâỵ, đáng lẽ Bộ chính trị đảng Cộng sản phải sớm nhận ra những sai lầm cuả mình. Nhưng với tầm nhìn thiện cận và quen thói độc tôn, thay vì kịp thời thay đổi họ đã tiếp tục sai lầm và lún sâu vào tội lỗi, như thẳng tay đàn áp những tiếng nói yêu nước trước nỗi nhục tổ quốc mất đất, mất biển, bỏ tù các nhà vận động dân chủ và nhân quyền, dùng bạo lực giải tán dân oan, ngăn công nhân biểu tình, cấm sinh viên tụ tập… và mới đây lại ra lệh xiết chặt thêm kiểm soát báo chí, truyền thanh, truyền hình, xuất bản, sử dụng internet.
 
Tổ quốc lâm nguy, toàn dân lầm than, bất mãn trong khi tập toàn cai trị chỉ lo bảo vệ quyền lợi và địa vị của mình bằng mọi giá.  
Hôm nay, nhân ngày Nhân Quyền Việt Nam tôi trân trọng kêu gọi toàn thể đồng bào trong cũng như ngoài nước đã đến lúc dân tộc ta phải công khai tranh đấu, chấp nhận hy sinh, cương quyết có thái độ dứt khoát với Bộ chính trị, mau chóng thiết lập một chsnh quyền dân chủ thạt sự để cứu nguy  Tổ Quốc và đưa đất nước tiến lên.
 
Trân trọng gửi đến Quí Vị lời chào nhiệt huyết.
 
Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế

Thư gửi Bộ Chính Trị đảng Cộng sản Việt Nam - Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế


 
Mọi công dân Việt Nam (trong đó có các ông -- tự phong cho mình vai trò lãnh đạo đất nước, chứ không do dân bầu) đều có trách nhiệm và nghĩa vụ thiêng liêng bảo vệ lãnh thổ/ lãnh hải/ thềm lục địa do tiền nhân dầy công gìn giữ và để lại. Nếu vì áp lực của Trung Quốc mà không dám đăng ký, tức là  các ông đã một mặt tự chứng tỏ không đủ khả năng hành sử trách nhiệm của mình, và mặt khác bị toàn dân kết tội thông đồng với ngoại bang để mưu cầu tư lợi, đưa tới hậu quả thiệt hại cho quyền lợi Tổ Quốc. Trong trường hợp đó, chúng tôi - những công dân bình thường của Tổ Quốc Việt Nam hôm nay - sẽ tìm đủ mọi cách, kể cả thông qua các Tổ Chức Phi Chính Phủ để Liên Hiệp Quốc phải ghi nhận lập trường chính đáng và quyền lợi tối thượng của dân tộc Việt Nam.
 
Cầu mong hồn thiêng sông núi soi sáng để các ông còn nhất điểm lương tâm sớm tỉnh ngộ, nhận rõ đâu là quyền lợi đích thực của Tổ Quốc, đủ can đảm đương đầu với ngoại bang, không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào trong nhiệm vụ bảo vệ quyền lợi tối thượng của quốc gia dân tộc. Ngược lại, nếu vì lý do nào đó, các ông vẫn không thể hành sử đúng trách nhiệm của mình, thì chỉ còn một lối thoát dành cho người còn chút liêm sỉ và tự trọng, là tự ý rút lui, trả lại cho toàn dân quyền điều hành và bảo vệ đất nước.
 
Cùng lúc gửi cho các ông, bức thư này cũng được phổ biến trong và ngoài nước, để tường trình trước quốc dân về trách nhiệm và thái độ của các ông.
 
Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế,
Đại Diện Cao Trào Nhân Bản Việt Nam.
 

Lời Kêu Gọi Của Cao Trào Nhân Bản Từ Quốc Nội


      Thế giới biến đổi lớn lao, hai khối đối đầu Ðông Tây đang chuyển sang hợp tác Bắc Nam. Kỷ nguyên chiến tranh kết thúc, nhường chỗ cho hòa bình và phát triển. Khắp nơi xu thế thời đại đòi hỏi phải tôn trọng Nhân quyền, phải có Tự do Dân chủ, phải được sinh hoạt Chính trị Ða nguyên. Các dân tộc ở Ðông Nam Á - Thái Bình Dương đều mong muốn vùng này đi vào hòa bình ổn định, phi liên kết và hợp tác vùng để mở mang kinh tế, văn hóa qua Hiệp Hội Các Quốc Gia Ðông Nam Á, viết tắt là ASEAN.

      Cuộc chiến tranh Việt Nam trước đây bản chất đích thực là mâu thuẫn quyền lợi chiến lược giữa Mỹ và Trung Quốc thông qua hai giới lãnh đạo Sài Gòn và Hà Nội. Khi hai khối Cộng Sản và Tư Bản hết đối kháng, tương quan Mỹ và Trung Quốc biến vào thế hợp tác (thông cáo chung Thượng Hải 1972), do đó có điều kiện để giải quyết cuộc chiến tranh Việt Nam trên cơ sở. Các yếu tố ngoại nhập (hai guồng máy chiến tranh và hai giới lãnh đạo) được rút ra, dẹp bỏ ; và để nhân dân Việt Nam tự quyết định lấy tương lai chính trị của mình.
       Ðối với vấn đề Ðông Dương, sai lầm của Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam là muốn gộp bằng quân sự 3 nước Ðông Dương dưới một thế lực chính trị, trong khi thế giới đòi hỏi phải tách 3 nước Ðông Dương thành 3 thế lực chính trị cá biệt rồi mới gia nhập ASEAN.
      Trong bối cảnh toàn cầu và cấp vùng như vậy, Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam đi ngược hoàn toàn xu thế thời đại, trở thành một tập đoàn phản động, bị cả thế giới cô lập và nhân dân Việt Nam chán ghét.
      Dân tộc Việt Nam phải nhanh chóng hòa nhịp với cộng đồng quốc tế, chủ động giải quyết những nguyện vọng và quyền lợi của mình, Cao Trào Nhân Bản chủ trương:
            1.    Giải giới guồng máy chiến tranh Hà Nội mà Trung Quốc và Liên Xô có trách nhiệm vì đã giúp dựng nên. Công cụ bạo lực này hiện đang được giới lãnh đạo Hà Nội sử dụng để đàn áp tiếng nói của dân tộc Việt Nam.
            2.    Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam phải tôn trọng Nhân quyền, Dân quyền và Tài quyền, cũng như phải chấp nhận sinh hoạt đa nguyên. Dân tộc Việt Nam có quyền, qua bầu cử thực sự tự do, quyết định một nhà nước mới phù hợp với hạ tầng cơ sở xã hội Việt Nam hiện đại.
            3.    Xã hội hóa toàn bộ nền kinh tế và văn hóa. Trả lại thẩm quyền kinh tế, văn hóa về tận tay mỗi người dân, nhằm cho ra đời quan hệ sản xuất mới Nhân Bản: Lực lượng sản xuất trực tiếp đóng vai quan hệ sản xuất chứ không phải nhà nước hay giới tư sản.
      Chúng tôi thiết tha kêu gọi mọi cá nhân, mọi giới trong nước cũng như quốc tế, các hội đoàn ở Âu Châu và Mỹ châu, những Phong trào Việt kiều ở Âu Châu và Mỹ Châu, yêu chuộng Tự do Dân chủ và Ða nguyên ủng hộ cuộc đấu tranh ôn hòa, bất bạo động của chúng tôi, để thiết lập tại Việt Nam một thể chế xã hội, nhân bản và tiến bộ, một nhà nước mới thuộc toàn dân chứ không phải của một giai cấp nào, vai trò không phải là lũng đoạn mà là phục vụ cộng đồng, chức năng không còn là quản lý nữa mà là điều hòa phối hợp hoạt động giữa các khu vực trong xã hội.
      Ðây là đường lối tất yếu của lịch sử Việt Nam hiện đại, cho phép giải quyết được những khó khăn về kinh tế xã hội trước mắt và đưa Việt Nam mạnh tiến trong thế giới ngày nay.
      Việt Nam, ngày 11 tháng 5 năm 1990
      Ðại Diện Cao Trào Nhân Bản
     Bác sĩ Nguyễn Ðan Quế

Bác Sĩ Quế yêu cầu thả bà Aung San Suu Kyi

 


Dân Việt Nam chúng tôi với truyền thống yêu sự thật và công lý cực lực phản đối và lên án thứ tòa án giả hình này đã được dùng để ám hại một phụ nữ danh tiếng quả cảm từng đại thắng trong cuộc bầu cử dân chủ năm 1990.
Chúng tôi kêu gọi Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki-moon, các quốc gia dân chủ như Hoa Kỳ, Liên Hiệp Châu Âu, Nhật Bản, Ấn Độ và các nhà lãnh đạo Khối Asean gia tăng áp lực trên chế độ quân phiệt để tiến tới hòa giải.
Vào cuối thư, Bác Sĩ Quế đã mong mỏi Tướng Than Shwe đi bước đầu trong kỷ nguyên hàn gắn và đối thoại bằng cách phóng thích nhân vật được yêu mến và kính nể là khôi nguyên giải Nobel Hòa Bình Aung San Suu Kyi.

CUỘC ĐẤU QUYẾT ĐỊNH

 

     Do vốn nước ngoài vào đầu tư, đặc biệt mậu dịch với Hoa kỳ sau hiệp ước song phương Mỹ - Việt (2001), hạ tầng xã hội Việt Nam đã thay đổi nhiều. Muốn phát triển lâu dài, bền vững thì bắt buộc phải đầu tư vào con người; nghĩa là phải tôn trọng nhân quyền và thể chế phải là dân chủ pháp trị: Thay đổi chính trị ở Việt Nam là bắt buộc, không thể tránh khỏi.Bây giờ gia nhập Tổ Chức Mậu Dịch Thế Giới (WTO), nhu cầu thay đổi chính trị này lại càng trở nên cấp bách hơn bao giờ hết, vì luật chơi của tổ chức này: Việt Nam phải đối xử công bằng với các công ty nước ngoài đến Việt Nam làm ăn (kể cả xuất-nhập khẩu) giống như các công ty bản địa. Ngược lại, Việt Nam cũng có quyền như vậy ở bất cứ nước hội viên nào trong WTO. Hàng rào quan thuế giữa các nước sẽ bỏ dần. Tự do cạnh tranh với qui luật kinh tế thị trường sẽ quyết định. Dù muốn hay không, Việt Nam phải dứt khóat từ bỏ kinh tế chỉ huy và chuyển sang kinh tế thị trường. Đây là chuyện rất khó khăn cho nhà cầm quyền Hà Nội và cho đảng Cộng Sản Việt Nam, nhưng lại là cơ hội ngàn năm một thủa cho toàn dân Việt Nam và cho tổ quốc Việt Nam: Bằng vào Sức Mạnh Quần Chúng đánh đòn chí  tử vào đúng thời điểm này, chúng ta sẽ mang lại dân chủ cho dân tộc ta.           
     Để có dân chủ ở Việt Nam chúng ta  cần đánh thẳng vào khả năng tham mưu của Bộ Chính Trị đảng CSVN trên ba mặt trận: 
A/ Mặt trận  kinh tế:
  • Dẹp bỏ quốc doanh làm ăn thua lỗ.
  • Phát triển kinh tế tư nhân.
  • Xuất nhập khẩu tự do, phá vỡ thế nhà nước độc quyền.
  1. Với cung cách làm ăn hiện nay như được ưu đãi đất đai, thuế ít, ngân hàng hỗ trợ, man khai sổ sách … các  công ty quốc doanh là ổ tham nhũng ngốn tiền của dân, đa số vẫn thua lỗ, không địch nổi tư nhân trong nước. Bây giờ cạnh tranh với tư bản ngoại quốc thì  làm sao tồn tại được.Chúng ta chủ trương tư nhân trong - ngoài hợp tác với nhau, làm phá sản quốc doanh và kiến tạo khu vực tư nhân mạnh dẫn đầu cho  nền kinh tế quốc dân (theo kinh tế thị trường đúng nghĩa).
  2. Chính khu vực tư nhân phát triển sẽ tạo nhiều công ăn việc làm, thu dụng số công nhân do đóng cửa quốc doanh. Tư nhân có sáng kiến, nhanh nhậy với kỹ thuật cao và nhất là ngân hàng ngoại quốc vào đầu tư sẽ cho vay những ai biết làm ăn có lời.
  3. Khi tư bản ngoại quốc vào, công nhân vì quyền lợi của bản thân và tương lai con cái mình, tất phải thành lập công đoàn tự do độc lập, để hưởng lương bổng và lao động theo tiêu chuẩn của Tổ Chức Lao Động Quốc Tế. Công nhân VN từ đầu 2006 đã tự động đình công đòi hỏi theo hướng đó. Với các đại công ty, cơ xưởng có hàng chục ngàn thợ thuyền, phong trào công nhân sẽ lớn mạnh và công đoàn nhà nước dù muốn khống chế công nhân, cũng không làm được. Hơn nữa trong môi trường cạnh tranh toàn cầu, chính giới tư bản cũng muốn lực lượng sản xuất khoẻ mạnh và thoải mái không có cảm giác kềm kẹp bất an khi làm việc để có năng xuất cao và sản phẩm tốt, mang lại lợi nhuận nhiều.
  4. Trong chiến tranh, nông dân bị bóc lột xương máu nhiều nhất. Trong hoà bình họ bị bỏ quên. Phơi lưng dưới nắng làm ra hạt gạo, lại bị thu mua mang đi xuất khẩu. Không được lợi lộc bao nhiêu từ khi đổi mới. Ký kết thúc thương thuyết song phương với Mỹ để vào WTO năm nay, Hà nội đã phải nhượng bộ khá nhiều về hàng nông sản. Đây chính là cốt lõi đấu tranh của nông dân trong những ngày tháng tới:. Đòi phải có quyền sở hữu đất đai.. Đòi có quyền tự do canh tác.. Đòi có quyền mang mảnh đất và sức lao động của mình trực tiếp hợp tác với tư nhân, kể cả ngoại quốc (có vốn, có máy cày, có thị trường tiêu thụ…).. Sau khi làm đúng nghĩa vụ đóng thuế cho nhà nước, nông dân có toàn quyền muốn bán gạo cho ai thì bán, kể cả xuất cảng lấy đô la. Rồi đây, công ty nước ngoài có quyền mở xuất - nhập cảng ở bên trong VN, nhà nước CS không thể dùng độc quyền thu mua lúa gạo, ép giá nông dân dễ dàng nữa.Trở thành là một  bộ phận cấu thành của nông nghiệp toàn cầu, đây chính là cơ hội nông dân thoát khỏi chế độ CS bóc lột, trực tiếp giao thiệp với nông dân trên thế giới. Tất nhiên nông dân VN sẽ đòi hỏi triệt để với chính quyền CS để lấy lại những thiệt thòi trong qúa khứ.
B/ Mặt trận văn hoá:
1. Quan trọng nhất là vấn đề thông tin. Mâu thuẫn trầm trọng đang nẩy nở mạnh giữa giới thông tin, làm báo, đài, xuất bản với giới kiểm soát văn hóa.Mặt trận đòi tự do thông tin, tự do báo chí sẽ lớn mạnh. Chính quyền xiết sẽ bung, bị xé rào. Truyền thông quốc tế ủng hộ mạnh mẽ đệ tứ quyền này. Dân sẽ ủng hộ những báo tường thuật, điều tra thất thoát. Bộ Chính Trị run vì sợ bị khui. Đây chính là cứ điểm cuối cùng  nhà cầm quyền cộng Sản sẽ liều chết cố thủ bảo vệ, không chấp nhận tự do báo chí, nhưng họ sẽ thất bại vì:.Quần chúng cần thông tin đa chiều, không muốn nghe tuyên truyền  một  chiều phỉnh phờ nữa. Chính nông dân và công nhân đang đòi quyền được thông tin đầy đủ và sớm nhất. Hiện nay, giới trẻ dùng Internet thoát vòng bưng bít thông tin của CS, nhưng chưa nhiều và còn bị giới hạn chặt chẽ.           
Vào WTO, các dịch vụ từ bưu chính viễn thông, điện thoại di động đến internet…phải mở cửa. Thế độc quyền thông tin khó giữ vững. Hà nội không thể không tôn trọng thoả thuận TRIPS (những khía cạnh thương mại của quyền sở hữu trí tuệ), vì liên quan đến nhiều vấn đề khác như phát triển phần mềm máy tính hay nhượng quyền sản xuất thuốc tây giá rẻ cho bệnh hiv-aids chẳng hạn.           
Cộng đồng nguời Mỹ gốc Việt đang làm áp lực và đòi hỏi phải có thông tin hai chiều, có nghĩa là nhà cầm quyền Cộng Sản hiện nay có thể đưa sách báo, phim ảnh, video, băng nhạc sang Mỹ thì họ cũng phải chấp nhận cho người Mỹ gốc Việt gửi về trong nước những văn hóa phẩm tương tự.           
2. Vấn đề giáo dục:            
Trong khi sức sống xã hội nhộn nhịp với hiện diện của nhiều đại gia, và mũ chụp bưng bít thông tin vỡ ra từng mảng, liệu tiểu học, trung học, đại học có thể tiếp tục dậy chủ nghĩa Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh  được không? Chắc chắn giới trẻ không chịu. Phụ huynh càng không chịu, chắt bóp từng đồng cho con ăn học để thất nghiệp và lạc lõng.  Hiện tượng bỏ học, bỏ thi cao chưa từng thấy. .Đầu tháng 7-2006 tân bộ trưởng Giáo Dục lại nói đến cải cách giáo dục. Không biết lần này là lần thứ mấy. Lại rượu cũ bình mới. Không ai nghe nữa. Vấn đề là không có triết lý giáo dục. Càng thay đổi càng lung tung, càng nát bét.           
Để hoà nhập với thế giới, dân tộc ta đòi phải có ngay:
  • Một nền giáo dục tiến bộ mang tính: Nhân bản, khoa học, đại chúng, khai phóng và sáng tạo, nhằm đào tạo con người chứ không phải đào tạo công cụ.
  • Một nền văn hoá đa nguyên nhằm phát triển con người chứ không phải điều kiện hoá con người. 
C/ Mặt trận chính trị:           
1/ Quần chúng VN quá chán ghét độc tài Cộng Sản  ngự trị quá lâu trên đất nước này, gây ra không biết bao nhiêu tội ác, khổ đau, tang tóc cho khắp hang cùng ngõ hẻm.Người dân không ai bảo ai, tự chọn thái độ không hợp tác với chính quyền, luồn lách để sống. Người dân xa lánh lãnh đạo. Bộ Chính Trị cũng phải than: nào là quần chúng đang mất hết niềm tin nơi đảng cầm quyền, nào là đường lối không đi vào cuộc sống … Đơn giản là vì quần chúng sợ thòng lọng thắt cổ họ. 
Bộ máy cầm quyền cồng kềnh, quan liêu, tham nhũng, vô hiệu năng, bị một  nhúm người trong Bộ Chính Trị chi phối từ trên xuống và theo hàng ngang tại tất cả các cấp chính quyền. Sở dĩ còn tồn tại là nhờ bạo lực: công an và quân đội.           
Vấn đề là phải tách đảng độc tài ăn bám khỏi chính quyền, công an, quân đội do thuế của dân trả lương.           
2/ Khi thi hành những điều khoản trong thương ước Mỹ-Việt có hiệu lực từ 2001, và sắp tới đây phải nghiêm chỉnh tuân thủ luật chơi của WTO, mâu thuẫn cơ bản sẽ lộ rõ công khai giữa một bên bộ máy chính quyền (bị  ràng buộc bởi các điều khoản đã  ký  với quốc tế) và bên kia bộ máy đảng do Bộ Chính Trị cầm đầu. Đây là trực dịên đối kháng giữa kinh tế thị trường với nguyên tắc xã hội chủ nghĩa.           
Trong thương trường, tin tức và biện pháp thay đổi từng giờ từng phút. Liệu Bộ Chính Trị với lãnh đạo tập thể không ai chịu trách nhiệm và chủ nghĩa Cộng Sản lỗi thời có đáp ứng được và lợi dụng được WTO để củng cố độc tài? Ai thua ai thắng đã quá rõ ràng.  Luận điệu “cùng thắng” là cách nói của nước giầu giữ mặt cho nước nghèo (mà đây là nói những nước đã có kinh tế thị trường). Cộng Sản Việt Nam  vồ lấy để dối dân, lừa đảng viên, tự lừa dối mình.            
3/ Quốc tế và quần chúng Việt Nam  mạnh mẽ đòi hỏi nhà cầm quyền phải  minh bạch về thuế khóa và ngân sách; đòi thực thi nghiêm chỉnh những hiệp định song phương và quốc tế, đòi tôn trọng luật chơi của WTO; đòi quyền tư hữu, quyền sở hữu đất đai…và nhất là bác bỏ mọi đổ lỗi cho doanh nghiệp. Chính giới lãnh đạo yếu kém, dấu thông tin, không có quyết định kịp thời, ăn trên đầu doanh nhân có khả năng, bè phái trong các bộ nghành, tham nhũng tràn lan từ cấp cao nhất là Bộ Chính Trị …phải chịu trách nhiệm làm cho doanh nghiệp Việt Nam không có sức cạnh tranh, cũng như không lợi dụng được những cơ hội khi gia nhập WTO.           
4/ Ai cũng biết chống tham nhũng kiểu một mình một chợ của Cộng Sản  Hà nội sẽ không đi đến đâu và chỉ là trò hề. Muốn chống tham nhũng hữu hiệu bắt buộc phải có những công cụ (hữu hiệu tùy công cụ tốt xấu):
  • tự do báo chí
  • tam quyền phân lập (hành pháp, lập pháp và tư pháp)
  • thay đổi định kỳ chính phủ qua bầu cử tự do.
Hiện phong trào quần chúng chống tham nhũng, chống lấy đất, lấy nhà, đòi tự do tôn giáo, chống đàn áp, nhất là đàn áp đồng bào Thượng ở Tây nguyên, đòi dân chủ hoá đảng, đòi quốc hội xứng đáng hơn… nghĩa là đòi Nhân Quyền và Dân Chủ đang dâng cao với ngày càng đông thế hệ trẻ tham gia, dưới nhiều hình thức và mức độ phong phú khác nhau.
5/ Người Việt hải ngoại giúp sức cổ vũ và làm áp lực rất nhiều. Quốc tế ủng hộ khá  mạnh. Nhưng Sức Mạnh Quần Chúng phải lên cao nữa, cô lập Bộ Chính Trị thêm nữa.Khi Sức Mạnh Quần Chúng bắt đầu thắng thế là lúc quyết định: chấm dứt độc tài Cộng Sản và dân chủ ra đời. 
oOo
Sau khi gia nhập WTO, những gì sẽ xẩy ra?
     Chế độ Cộng Sản biến chất sẽ tha hoá dữ dội dù muốn hay không. Đây chính là lúc nhân dân ta đẩy mạnh phong trào đấu tranh cho Nhân Quyền, Dân Chủ và Lao Động đến thắng lợi. Muốn thế Việt  Nam cần:
1-  Gia tăng đầu tư, buôn bán với nước ngoài và trao đổi hai chiều thông tin - giáo dục - văn hoá, văn hoá phẩm… Độc tài Cộng Sản chết trong trận địa kinh tế thị trường phát triển, vì chiêu thức Dân Chủ của Sức Mạnh Quần Chúng quật ngã. Cũng trên nền kinh tế thị trường phát triển này mà mầm Dân Chủ mọc lên, lực lượng gieo trồng không ai khác là dân tộc ta.
2-  Đẩy mạnh cải cách luật pháp, hành chánh (hiện Liên Hiệp Quốc và nhiều nước dân chủ đang giúp) cho phù hợp với luật lệ quốc tế sẽ giúp tách đảng ra khỏi chính quyền khi mâu thuẫn giữa đảng và chính quyền căng thẳng vì phải thi hành các hiệp định song phương và đa phương.
3-  Nạn nhân bị cướp đất, cướp nhà, bị đàn áp…làm áp lực lên những đại biểu quốc hội (dù họ là đảng viên) để biến quốc hội thành diễn đàn khiếu nại của người dân thấp cổ bé miệng. Đồng thời xử dụng các đài ngoại quốc như đài phát thanh Tự Do Á Châu (RFA), đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA), đài BBC Luân Đôn, đài RFI… hỗ trợ để phơi bầy mọi vi phạm quyền sống căn bản của nhân dân Việt Nam.
4-  Công nhân thành lập công đoàn tự do độc lập. Chắc chắn quốc tế ủng hộ. Các công ty đa quốc gia, các nhà đầu tư lớn, các tổ hợp thương mại lớn … cũng muốn giao thiệp thẳng với đại diện công nhân. Thương nhân có lợi và đạt hiệu quả hơn là qua trung gian công đoàn nhà nước.
5-  Năm 2007 Hà nội tổ chức bầu quốc hội kiểu “đảng cử dân bầu”. Nhân dân ta cần tố cáo, lên án trò lừa bịp dân chủ này. Đòi phải để ứng viên độc lập ra tranh cử. Đã có nhiều tiếng nói kêu gọi “phản ứng quần chúng” tẩy chay bầu cử dân chủ giả hiệu. 
Tóm lại:           
     Quy luật kinh tế thị trường của WTO ngày càng trực tiếp chi phối đời sống hàng ngày của người dân. Lãnh vực tư sẽ phát triển mạnh.           
     Dân chúng dần dà nắm thêm thẩm quyền kinh tế trong tay. Cả thẩm quyền văn hoá nữa, dù chậm, do mở cửa bưu chính - viễn thông - điện thoại di động, internet… và  nhiều khía cạnh văn hoá đa dạng khác ẩn mình trong tự thân mỗi sản phẩm.           
     Cùng với kinh tế và văn hoá, tư tưởng nhân quyền, dân chủ lan nhanh, kiểm soát không dễ. Đấy là chưa nói những tác nhân sống động như du lịch, về thăm gia đình, đi du học, trao đổi giáo dục - văn hoá, hội nghị, hội chợ...           
     Dân ta đang có lợi thế:
  • sân đấu ngoài trời, giữa lòng kinh tế toàn cầu. Có nhiều ủng hộ viên dân chủ.
  • đội ngũ quần chúng đông, chính nghĩa cao so với thiểu số độc tài phản động.           
  • ba môn đấu là:
a. Kinh tế thị trường: vốn là sở trường của tư nhân, và là sở đoản của Cộng Sản
b. Văn hoá đa nguyên hấp dẫn hơn hẳn chủ nghĩa Mác-Lê-tư tưởng Hồ Chí Minh..
c. Chủ trương tam quyền phân lập đang được ủng hộ mạnh hơn bao giờ hết để thế độc tài.
            Nhân dân Việt Nam  có quyền tin tưởng lẽ tất thắng trong trận quyết đấu cuối cùng này, và khi chế độ Cộng Sản vĩnh viễn ra đi, sẽ chấm dứt hẳn mâu thuẫn quốc – cộng trong lòng dân tộc ta. Mâu thuẫn này đã chia rẽ dân tộc Việt Nam trong hơn nửa thế kỷ vừa qua. Mọi nuối tiếc và trì hoãn theo những cái đã hết vai trò lịch sử chỉ là vô ích. Toàn dân ta sẽ đoàn kết một lòng từ Nam ra Bắc để cho ra đời một đường lối mới, một thể chế chính trị mới dựa trên các cuộc bầu cử tự do và công bằng,  nhằm giải quyết nạn chậm tiến, giúp Việt Nam phát triển mau chóng và đưa Việt Nam hội nhập, thích ứng  trong khung cảnh thế giới mới ngày nay.
 
Bs. Nguyễn Đan Quế
Cao Trào Nhân Bản
07-2006