Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

PHẢI HỦY BỎ NGAY NGHỊ ĐỊNH 31/CP


Công an kiểm soát mọi khía cạnh cuộc sống người dân: lực lượng đông đảo, tổ chức chặt chẽ, tuyển chọn cẩn thận, huấn luyện kỹ lưỡng, hưởng nhiều ưu đãi và nhất là được giao nhiều quyền hạn rất lớn cùng mạng lưới dầy đặc khắp nơi xuống tận phường xã, chui sâu vào quần chúng dò xét, nghe ngóng và báo cáo lên trên để có đối sách trấn áp.
Đặc biệt là những hoạt động chống đối liên quan đến tôn giáo hay chính trị, công an an ninh xử lý riêng với nhiều biện pháp sắc bén, trong đó ác ôn nhất phải kể Nghị định 31/CP, cho phép công an bắt - giữ - giam tại chỗ mà không cần xét xử từ 6 tháng tới 2 năm; đặc biệt là bắt mà không cần chứng cớ phạm pháp, sau đó ngụy tạo hay ép cung để ghép đối tượng vào diện 31/CP. Với cách này, công an có toàn quyền cô lập tức khắc, tự do hành hạ đối tượng đến điên dại hay êm thắm thủ tiêu, mà bên ngoài hay quốc tế khó biết được.
Qui chế quản chế hành chính của nghị định 31/CP do Võ Văn Kiệt ký ngày 14-4-1997 gồm 4 chương với 28 điều mà dưới đây là những điều quan trọng nhất (chữ nghiêng là nguyên văn của 31/CP).
Điều 1.- Quản chế hành chính là biện pháp xử lý hành chính, buộc những người có hành vi phạm pháp luật... phải cư trú, làm ăn sinh sống ở một địa phương nhất định và chịu sự quản lý, giáo dục của chính quyền, nhân dân địa phương. Thời hạn quản chế từ 6 tháng đến 2 năm.
Điều 2.- ... áp dụng đối với những người có hành vi vi phạm pháp luật xâm phạm đến an ninh quốc gia... Nói trắng ra là những ai bất phục chế độ.
Điều 4.- ... thi hành tại nơi cư trú của người bị quản chế... ở những nơi quan trọng xung yếu về chính trị, kinh tế, an ninh, quốc phòng...
Điều 5.- ...Cơ quan công an cấp huyện và ủy ban nhân dân xã, phường... thu thập tài liệu và lập hồ sơ... Nghĩa là hoàn toàn không thông qua viện kiểm soát hay tòa án, dù chỉ là trên phương diện hình thức giấy tờ.
Điều 11.- Chủ tịch ủy ban nhân dân cấp tỉnh xem xét ra quyết định quản chế...
Điều 17.- Trong thời hạn quản chế người bị quản chế hành chính phải cư trú, làm ăn sinh sống tại xã, phường, thị trấn nơi thi hành quyết định quản chế hành chính và phải chịu sự quản lý, giáo dục của chính quyền, nhân dân địa phương, chỉ được đi lại trong phạm vi nơi người đó bị quản chế. Nếu có lý do chính đáng... muốn đi ra khỏi phạm vi...thì phải làm đơn xin phép...
Điều 18.- Một tháng một lần, người bị quản chế hành chính phải đến trình diện và báo cáo việc thực hiện quyết định quản chế hành chính của mình tại ủy ban nhân dân cấp xã (phường) nơi thi hành quyết định quản chế. ... nếu vắng mặt mà không có lý do chính đáng... lập biên bản và yêu cầu làm kiểm điểm...
Điều 19.- ... không được hành nghề kinh doanh đặc biệt hoặc một số nghề nghiệp khác và với các nghề đó người bị quản chế có điều kiện để vi phạm pháp luật.
Điều 22.- ... Công an nhân dân cấp xã (phường) giúp ủy ban nhân dân cấp xã (phường) lập hồ sơ theo dõi...Điều 25.-... Hồ sơ quản chế do cơ quan công an lưu giữ.
Điều 28.- (cũng là điều chót) Bộ nội vụ có trách nhiệm hướng dẫn và kiểm tra thực hiện qui chế này…
Để có thể sớm được hưởng những lợi ích về buôn bán với Hoa Kỳ do Qui chế Bình thường Giao thương Vĩnh viễn (PNTR) mang lại, và để được gia nhập Tổ chức Mậu dịch Thế giới (WTO), Hà Nội phải tôn trọng nhân quyền, dân quyền và quyền chính trị của mọi công dân, và phải từ bỏ công an trị để đi theo con đường pháp trị.
Hành động cụ thể trước tiên và chủ yếu nhất là Nguyễn Tấn Dũng phải hủy ngay nghị định kiểu luật rừng 31/CP, cho vào viện bảo tàng để thế hệ mai sau biết cộng sản phi nhân như thế nào, đã giết hại hàng trăm triệu người trên thế giới, hàng tỉ người điêu đứng; và nhất là cảm nhận được phần nào nỗi khốn khó chịu đựng kềm kẹp của những người dám lên tiếng đấu tranh cho Tự Do - Dân Chủ.
Muốn tiến trình Dân Chủ Hóa không bị dậm chân tại chỗ, và để phá vỡ âm mưu của Cộng Sản Hà Nội mưu đồ tạo dựng một bộ mặt dân chủ giả hiệu để lòe bịp thế giới, chúng ta, trong cũng như ngoài nước, cần vận động mạnh mẽ quốc tế và các chính phủ Dân Chủ làm áp lực lên chính quyền Hà Nội, yêu cầu hủy bỏ ngay nghị định 31/CP.
Bị bó buộc vào WTO vì không có đường nào khác, Hà Nội nuôi hy vọng khu vực quốc doanh có thể nín thở qua sông và thoát hiểm nhờ tiếp tục các biện pháp đàn áp, kiểm soát dân chúng. Vì vậy, bằng mọi giá chúng ta phải gỡ bỏ cho bằng được 31/CP để sửa soạn cho tiến trình dân chủ tiến lên. Không còn 31/CP, chắc chắn độc tài sẽ yếu đi và Sức Mạnh Quần Chúng tăng lên. Sau khi Việt Nam được gia nhập WTO, hàng loạt các công ty quốc doanh sẽ phá sản vì không đủ sức cạnh tranh công bằng với các công ty thuộc lãnh vực tư và các công ty ngoại quốc, khu vực tư doanh sẽ phát triển nhanh và trở thành đầu tầu của nền kinh tế quốc dân; khi đó lực lượng đấu tranh cho Nhân Quyền và Dân Chủ (không còn bị 31/CP phong tỏa cầm giữ) mới phát huy được toàn diện Sức Mạnh Quần Chúng lên cao điểm, để giải quyết dứt khoát sự lũng đoạn cộng đồng của Bộ chính trị đảng Cộng sản Việt Nam.
Đòi hủy bỏ Nghị định 31/CP đúng vào thời điểm quan trọng này là điều tối cần thiết cho công cuộc tranh đấu đòi tự do, dân chủ và nhân quyền của nhân dân Việt Nam. Chúng tôi tha thiết kêu gọi các phong trào đấu tranh cho dân chủ tại quốc nội và các hội đoàn, đoàn thể, cộng đồng và các tổ chức nhân quyền trên thế giới hãy tiếp tay với chúng tôi, để phát động một chiến dịch đòi hủy bỏ tức khắc Nghị định lạc hậu, tàn ác, vô nhân đạo 31/CP. 
Bác sĩ Nguyễn Đan Quế
Đại Diện Cao Trào Nhân Bản và Tổ Chức Tập Hợp Vì Nền Dân Chủ.
9-10-2006

Việt Nam Cần Có Tự Do Ngay - Nguyễn Đan Quế


Việt Nam Cần Có Tự Do Ngay - Nguyễn Đan Quế


LGT: Vào đúng ngày Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng được Tổng Thống Bush tiếp kiến tại Bạch Ốc (24-6-08), một bài báo của Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế từ Việt Nam đã xuất hiện trên báo New York Post. Đây là nhật báo kỳ cựu nhất tại Thành Phố New York, ra đời từ hơn 200 năm nay, và là một trong 10 tờ báo lớn nhất tại Hoa Kỳ.  Qua bài báo này, BS Quế đã nói tới một sự thay đổi cần thiết mà ông Dũng, với sự giúp đỡ của Hoa Kỳ, có thề làm được để cứu Việt Nam. Sau đây là bản dịch toàn thể bài báo.
24 tháng 6, 2008: Hôm nay thế nào cũng có biểu tình phản đối Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nhân dịp ông gặp Tổng thống Bush. Nhưng chắc chắn là ông Dũng vẫn cảm thấy dễ chịu hơn khi ở nước ngoài, vì ở trong nước, công chúng đang gia tăng bất mãn, do kinh tế xáo trộn.

Nhưng cuộc khủng hoảng  cũng đem đến cho ông Dũng một cơ hội to lớn. Đó là cơ may chấp nhận nới rộng thể chế chính trị để đi vào lịch sử như một nhà cải cách.

Việt Nam đã vui hưởng sự tăng trưởng mạnh mẽ trong mấy năm qua, và việc được gia nhập Tổ chúc Thương mại Thế giới (WTO) là bước tiến vững vàng trên đường hội nhập kinh tế toàn cầu. Nhưng công cuộc đổi mới của ông Dũng đang gặp khó khăn dẫn   đến việc  dân chúng bị khốn khó bởi đủ thứ tệ hại.

Lạm phát tăng 25% vào tháng Năm, với giá thực phẩm đắt hơn 42% so với cùng thời gian vào năm ngoái. Tỉ lệ thất nghiệp cao. Giá dầu quốc tế nhảy vọt tăng thêm sự khốn khó – cùng lúc với  đồng đô la suy yếu, khiến giá trị số tiền người Việt gửi về từ ngoại quốc bị giảm sút.
Và tất cả những chuyện này giúp phơi bầy một vấn đề lớn hơn – đó là một guồng máy nhà nước đàn áp đã thành trở ngại chính cho tiến bộ.

Nhà cầm quyền hầu như bất lực không thể kiểm soát được nạn lạm phát; hệ thống giáo dục không dậy cho giới trẻ những kỹ năng cần thiết cho một nền kinh tế toàn cầu.
Những khoản đầu tư khổng lồ nhà nước ném vào các công ty quốc doanh kém hiệu năng (đã không mang lại lợi nhuận mà còn bị thua lỗ nặng nề).  Lạm dụng quyền hành như truất hữu đất đai mà không bồi thường xứng đáng càng ngày càng trở nên thịnh hành.
Người Việt gia tăng thái độ bất mãn – từ hình thức dản dị như bất hợp tác, tới những cuộc đình công tại các xí nghiệp trên toàn quốc.
Nhà cầm quyền đáp ứng bằng cung cách cố hữu – bắt giữ các nhà vận động, bloggers tự do, luật sư, doanh nhân, sinh viên, nông dân và công nhân.

Việt Nam vẫn có tiềm năng lớn mạnh.  Năm ngoái, người Việt hải ngoại gửi về nước cho gia đình hơn 7 tỉ đô la – một con số đáng kể giúp cho nền kinh tế tăng tốc. Các nguồn viện trợ hoặc cho vay từ nước ngoài hứa giúp hàng triệu triệu đô la. Và chỉ mấy tháng đầu năm nay, vốn ngoại quốc trực tiếp đầu tư đã lên tới 15.7 tỉ.
Tóm lại, trở ngại mà ông Dũng phải đối phó không phải là thiếu những người muốn  đầu tư mà là một guồng máy cai trị quan liêu, cứng nhắc thách đố và vô trách nhiệm.

Hãy nhìn vào vụ tham nhũng nổi tiếng gần đây nhất tại Việt Nam, mà một số viên chức cao cấp trong chính quyền đã lấy công quỹ -- gồm cả một phần tiền ngoại quốc viện trợ -- để chơi cá độ bóng đá.
Nhiều viên chức đã bị truy tố ra tòa và lãnh án về tội lạm dụng công quỹ, lại còn hối lộ để chạy án.
Nhưng rồi, vào tháng trước, hai nhà báo từng phanh phui vụ tham nhũng này đã bị bắt – điều mà hầu hết người Việt cho là một vụ cửa quyền trả thù.
Quốc gia hầu như sẽ vô phương đối phó với tham nhũng cũng như quy trách nhiệm cho giới thẩm quyền nếu các nhà báo đưa ra ánh sáng những vụ làm bậy lại bị đe dọa bằng tù đầy

Đây là cơ hội của ông Dũng – nếu ông biết năm lấy. Ông cần tỏ cho Bộ chính trị đảng Cộng sản Việt Nam thấy rằng điều hành tất cả những rắc rối trong một xã hội tăng trưởng mau lẹ sẽ dễ dàng hơn, nếu có một thị trường tự do về quan điểm (opinions), cũng như về hàng hóa và dịch vụ.
Chính phủ sẽ phải đối phó với những khó khăn về kinh tế bằng một vài quyết định cứng rắn. Nhưng những quyết định này sẽ dễ được dân chúng chấp nhận, nếu họ cảm thấy có tiếng nói trong việc hình thành chúng.

Còn đợi gì nữa? Bằng cách dùng những khó khăn này để mở rộng, ông Dũng có thể giúp mang lại sự ổn định và thịnh vượng cho Việt Nam. Bằng cách thay đổi tình trạng trì trệ hiện nay, Hà Nội có thể an tâm rằng giao động không biến thành bạo động – điều mà chẳng ai muốn, ít nhất là các nhà đầu tư ngoại quốc đã bỏ vốn ra hàng trăm triệu đô la.

Và bằng cách mở rộng, ông Dũng sẽ giúp cho người Việt hoàn thành được điều mà hàng trăm triệu dân láng giềng đã có, là tự do.
Đây cũng là cơ hội độc nhất đối với Hoa Kỳ. Ảnh hưởng của Hoa Kỳ (phần chính qua gia tăng đầu tư) sẽ là tác nhân thực sự và duy nhất để thay đổi đất nước hiện nay. Việt Nam rất  cần tới ảnh hưởng đó để tiếp tục.
Nhân dân Việt Nam cần gia tăng giao thương và vốn đầu tư ngoại quốc để chúng tôi có thể cải tiến hệ thống giáo dục và đưa dân tộc chúng tôi ra khỏi cảnh nghèo khó. Nhưng chúng tôi cũng cần các nhà đầu tư lên tiếng  giúp chúng tôi về sự cần thiết cải tổ để tăng thêm sự minh bạch và trách nhiệm – và giúp chúng tôi xây dựng một Việt Nam dân chủ  với  phẩm giá và các quyền của người dân được tôn trọng.

Người Việt Nam chúng tôi muốn thay đổi. Chúng tôi biết nhà cầm quyền không thể phủ nhận mãi mãi các tự do của chúng tôi. Và nhân dân Việt Nam mong muốn các nhà lãnh đạo Hoa Kỳ về kinh tế và chính trị có cơ hội nhắc nhở Thủ Tướng Việt Nam về sự thật đó trong các buổi gặp gỡ tuần này.

Nhà vận động dân chủ Việt Nam Nguyễn Đan Quế đã trải qua hai mươi năm trong tù. Ông hiện đang bị canh gác tại gia ở Sài Gòn.

Dịch từ nguyên văn tiếng Anh “Why Vietnam Needs Freedom Now”, trên trang binh luận (Op-Ed) của báo New York Post, ngày 24-6-2008. Đinh Từ Thức chuyển ngữ.

ĐỐI MẶT SÓNG THẦN DÂN CHỦ & CHIẾN LƯỢC TOÀN CẦU MỚI, BỘ CHÁNH TRỊ TÍNH SAO ĐÂY?

ĐỐI MẶT SÓNG THẦN DÂN CHỦ & CHIẾN LƯỢC TOÀN CẦU MỚI, BỘ CHÁNH TRỊ TÍNH SAO ĐÂY?
 
Thế giới đã và đang có những đổi thay cực kỳ quan trọng:
Chiến tranh lạnh chấm dứt, khủng bố làm sập tòa tháp đôi ở Mỹ, chiến tranh ở Afganistan và Iraq, nóng ấm khí hậu toàn cầu, đe dọa sản xuất vũ khí nguyên tử của Iran và Bắc Triều Tiên, chính biến ở Trung Đông – Bắc Phi, suy thóai kinh tế Mỹ, Âu Châu, Nhật cùng nhiều nước khác trên thế giới.
Thử thách là ghê gớm, vượt xa khả năng của bất cứ cường quốc nào dù hùng mạnh đến đâu, đòi hỏi phải có lối nhìn & cách giải quyết mới, độc đáo.
Ngày nay, chi phối chính trường thế giới là sức mạnh kinh tế, với NĂM trung tâm quyền lực: Mỹ, Nga, Nhật, Đức cùng cộng đồng Âu châu (EU) & Trung cộng.
Vì quyền lợi thiết thân, NĂM trung tâm quyền lực liên hoành để:
- một mặt, giữ vững ưu thế tuyệt đối. Có vậy mới diệt được khủng bố, bảo vệ an ninh toàn cầu để tiến hành cách mạng vi-điện-tử..
- mặt khác, chuyển giao cách mạng kỹ-nghệ-hoá cho nước nghèo, lấp hố xa cách giầu - nghèo, khi mà đời sống nước giầu có tiến bộ vũ bão..
Nói cách khác, thế giới đang đi vào Hợp Tác Bắc - Nam:
• Khối Bắc: Sở dĩ gọi như vậy vì đường nối liền 5 thủ đô Hoa Thịnh Đốn, Đông Kinh, Bắc Kinh, Mạc Tư Khoa, Bá Linh nằm về Bắc bán cầu. Khối Bắc chiếm gần 1/3 dân số toàn cầu.
• Khối Nam với 2/3 dân số: Đông Nam Á - Thái Bình Dương, Tiểu lục địa Ấn Độ, Phi châu, Trung đông và Châu Mỹ La tinh.
Giữa là một số nước giầu như Canada, Úc, Bắc Âu, Nam Triều Tiên...làm cách mạng vi-điện-tử, nhưng không phải là trung tâm quyền lực.
Khối Bắc ảnh hưởng Khối Nam chủ yếu qua kinh tế, thứ đến văn hóa - giáo dục, và sau mới là quân sự (chỉ dụng binh khi đạt hình thái và mức đồng thuận nào đó ở Hội đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc).
Chúng ta có thể khái quát quan hệ Bắc – Nam như sau:
- trợ giúp: chuyển giao kỹ thuật – vốn – quản lý để khối Nam tiến hành kỹ-nghệ-hoá, trong khi các nước giầu vi- điện-tử-hóa xã hội.
Đây là cơ hội tốt để các nước nghèo mở mang. Muốn thế cần phát huy tối đa mọi tiềm năng con người, bằng cách tôn trọng công dân và thực thi dân chủ.
- chi phối: thông qua chuyển giao, các nước giầu chi phối hạ tầng cơ sở kinh tế các nước nghèo. Chính phủ mất lòng dân, dân bất mãn. Tác động hạ tầng thay đổi thượng tầng. Việc này chỉ làm được khi các siêu cường ở vào thế hợp tác.
- ra đòn: Năm siêu cường vẫn duy trì tiềm năng quân sự mạnh, không phải để đối đầu nhau; mà là để theo dõi, ngăn ngừa và đập tan những mưu đồ đi ngược lại thế liên hoành, trong đó có yểm trợ dân chúng nổi dậy thiết lập Dân Chủ ở những nước độc tài.
Vận dụng vào Việt Nam
Cuộc chiến Việt Nam kết thúc vì đối kháng Đông – Tây (Cộng sản – Tư bản) chuyển sang hợp tác Bắc – Nam với phát triển kinh tế là chính.
Cộng sản phải cáo chung vì chủ nghĩa cản trở phát triển kinh tế.
Thị trường tự do đã, đang và sẽ tiếp tục thay đổi hạ tầng cơ sở xã hội Việt Nam. Hạ tầng mới quyết định thượng tầng khác phù hợp. Nương theo tiến trình này, dân tộc ta đấu tranh đòi: Phát triển kinh tế phải đi đôi với tôn trọng Nhân phẩm và thực thi Dân Chủ.
Dân Chủ Hóa Việt Nam là bức thiết để các nước đến làm ăn ; và để Việt Nam hội nhập hài hòa với thế giới.
Mỹ, Nga, Nhật, Đức (EU) đã hiện diện ở Việt Nam qua đầu tư và buôn bán.
Trung cộng đang:
- vừa xoay vào liên hoành. Cạnh tranh trong hợp tác với các siêu cường khác là ưu tư hàng đầu.
- vừa khẳng định vai trò cường quốc mới nổi, nhất là với các nước kém mở mang.
Đối xử tàn nhẫn đàn em Việt cộng tay sai lâu năm, Bắc Kinh ép Hà Nội ký hiệp định bất bình đẳng về biên giới, cướp đi nhiều đất trên bộ. Trên biển Đông, Trung cộng lấy một phần Vịnh Bắc Bộ, quần đảo Hoàng Sa và một số đảo thuộc Trường Sa.
Toàn dân tố tố cáo và không công nhận những việc làm lén lút bán nước của việt gian Cộng sản, cụ thể là công hàm 14-9-1958 của Phạm Văn Đồng và hiệp định biên giới trên đất liền và trong Vịnh Bắc bộ ký năm 2000.
Ai cũng biết Việt cộng bị Trung cộng chi phối từ trong trứng nước. BCT hiện nay có14 tên , tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng được coi là cừu ngoan và non bản lãnh đối ngọai.
Diễn biến ở Trung Đông và Bắc Phi như Tunisia, Ai Cập, Libya, Syria cho thấy gì?.
Thí dụ Libya: Các siêu cường không nhẩy vào khai thác các phe phái đối đầu nhau như trong quá khứ. Phương Tây oanh tạc Libya giúp dân quân tiến bước, Nga – Trung cộng phản đối nhưng không mạnh. Khi giải phóng Tripoli họ nói tôn trọng sự lựa chọn của nhân dân Libya.
Sự kiện mới này, lần đầu tiên xẩy ra, thúc đẩy phong trào Dân Chủ Việt Nam tiến lên. Khi cách mạng bùng nổ, các siêu cường cũng sẽ tôn trọng ý chí của dân tộc ta, vì Dân Chủ đang trở thành nguyên tắc chỉ đạo phát triển kinh tế trong Hợp Tác Bắc – Nam.
Dự phần khai tử các chính quyền độc tài ở Việt Nam, Bắc Triều Tiên, Lào, Campuchia, Miến Điện hay Cuba, Trung cộng có thể thuận gió ‘thích nghi’ Dân Chủ với phát triển để giải quyết tốt hơn khó khăn kinh tế trong nước; đồng thời ‘phù hợp’ hơn khi liên hoành với các siêu cường khác.
Tìm đỡ đầu cho độc tài ư?
Làm gì có trong lòng nhân loại văn minh thế kỷ 21 này./.
Bs Nguyễn Đan Quế
2-9-2011

VẤN ĐỀ BIÊN GIỚI VÀ HẢI ĐẢO VIỆT NAM - BÁC SĨ NGUYỄN ĐAN QUẾ


Vấn đề biên giới trên đất liền & trên biển:
1858 Pháp nổ phát súng đầu tiên đánh vô Đà Nẵng.
1862 Pháp chiếm miền Nam.
1884 đặt ách thống trị trên toàn quốc Việt Nam.
1895 Pháp vẽ bản đồ Đông Dương sau khi ký hiệp ước với triều đình Mãn Thanh ấn định biên giới dài 1300 km giữa Việt Nam và Trung Cộng.
1928 Để chống Pháp, Hồ Chí Minh thành lập đảng Cộng Sản Đông Dương, hoạt động ở cả Việt –Miên- Lào, với sự trợ giúp của đảng Cộng Sản Trung Cộng.
Năm 1941, Hồ Chí Minh về Việt Nam lập chiến khu dọc theo biên giới tiếp giáp với Trung Cộng. Để bảo đảm an toàn, đoạn đường chót tầu hỏa và đường bộ của Trung Cộng ăn sâu vào lãnh thổ Việt Nam có nơi 500 mét, nhiều nơi đến cả cây số và dùng nơi này làm cơ quan đầu não, huấn luyện cán bộ, dưỡng quân, tiếp nhận và cất dấu vũ khí. Nếu Pháp hành quân hay dùng máy bay oanh tạc vùng này, Trung Quốc sẽ la ầm lên là vi phạm lãnh thổ của họ.
1972 Trung Cộng ký thông cáo chung Thượng Hải với Mỹ để lộ rõ ra chiều hướng chuyển từ đối đầu sang hợp tác, cho phép Mỹ rút quân ra khỏi miền Nam Việt Nam kéo theo tiến trình giải quyết chiến tranh VN với hiệp định Paris ra đời vào ngày 27-1-1973.
Tháng Giêng năm 1974, Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa bảo vệ quần đảo Hoàng Sa giao chiến với Hải Quân Trung Cộng. Quần đảo này nằm ở 14o 30’ – 17o00’ độ vĩ bắc và 111o 30’- 114o00’ độ kinh đông, ngang ngoài khơi tỉnh Đà Nẵng. Hải Quân Việt Nam Cộng Hoà đi vòng đánh từ Bắc xuống, Hải Quân Trung Cộng đánh bọc hậu từ phía Nam lên. Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa thua, Trung Cộng chiếm giữ đảo và giam giữ một số tù binh nhưng đối xử tử tế và sau đó thả cho về. Sự việc xẩy ra chỉ hai ngày sau khi Ngoại Trưởng Mỹ Henry Kissinger gặp những nhà lãnh đạo Bắc Kinh. Mỹ không lên tiếng và Hải Quân Mỹ đang tuần tra trong vùng khi xảy ra xâm lăng đã phớt lờ không can thiệp, bênh vực Hải Quân VNCH, nhưng điều kinh ngạc và nổi bật nhất là chính quyền Hà Nội đã không có một lời phản kháng. Nếu Hà Nội tự nhận là đại diện hợp pháp cho Việt Nam và nếu họ còn cho Hoàng Sa là của Việt Nam thì trên phương diện pháp lý họ phải lên tiếng phản đối Trung Quốc xâm lăng và xác nhận chủ quyền khi một cuộc xâm lăng như thế xẩy ra. Cũng trong thời gian này, Trung Cộng, Việt Nam Cộng Hòa, Malaysia, Philippine, Brunei lên tiếng đòi chủ quyền quần đảo Trường Sa ngang ngoài khơi Vũng Tàu.
Từ năm 1975 đến cuối năm 1978, biên giới Việt Nam - Campuchia triền miên rối loạn. Đầu năm 1979 Việt Nam tiến quân sang Campuchia. Trung Quốc liền ra tay đánh vào biên giới phía Bắc của Việt Nam, nói là trừng phạt dậy cho Việt Nam một bài học, Trung Cộng coi vùng mà trước đây Hà Nội giao cho họ nhờ bảo đảm an toàn dùm là phần đất của họ.
1991 Việt Nam và Trung Cộng nối lại quan hệ ngoại giao. Vấn đề biên giới trên bộ và trên biển được đặt ra thương thảo lại, nhưng khi ngồi vào bàn hội nghị, Việt Nam bị thất thế vì Trung Cộng đưa ra những văn kiện ký kết năm 1958 giữa hai chính phủ và hai đảng và vì đã không lên tiếng xác nhận chủ quyền ở Hoàng Sa khi sảy ra cuộc xung đột năm 1974 giữa Trung Cộng và Việt Nam Cộng Hòa. Hà Nội muốn trở lại đường biên giới ký kết giữa Pháp và triều đình Mãn Thanh, nhưng Bắc Kinh bác, bắt phải dựa trên những ký kết với nhau trong quá khứ, lấy lý do là hai đảng vẫn còn hiện hữu mà lại đang nắm chính quyền, không có chuyện công nhận những việc mà phong kiến và thực dân thiết lập. Phiá Việt Nam đuối lý, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nhượng bộ hoàn toàn những đòi hỏi của Trung Cộng, mất gần 1000 km2 trên vùng biên giới phiá Bắc. Thua me gỡ bài cào, Hà Nội dở trò tiểu bá lấn chiếm biên giới Lào và Campuchia. Phiá Lào và Campuchia muốn trở lại đường biên giới mà Pháp vẽ năm 1895, nhưng Việt Nam lại bác bỏ, chỉ muốn dựa trên cột mốc mới ấn định bởi một vài văn kiện do Hà Nội ép Lào và Campuchia ký hồi gần đây, lưu manh hơn nữa là Hà Nội đưa dân đến lập nghiệp chiếm cứ những vùng đất ăn gian. Hiện nhân dân Lào và Campuchia rất phẫn uất về vụ này.
Cuối năm nay 2001, Quốc Hội bù nhìn Việt Nam mới lén lút thông qua hiệp ước về biên giới Việt - Trung. Không một người dân nào được biết rõ nội dung của bản hiệp ước này, Hà Nội chỉ loan báo vắn tắt là hai bên sẽ cắm mốc biên giới vào đầu năm 2002. Chúng ta đòi hỏi nhà cầm quyền Hà Nội phải công bố đầy đủ chi tiết về bản hiệp ước biên giới này và chúng ta sẽ không công nhận bất cứ nhượng bộ nào về đất đai cho ngoại bang.
Vấn đề Hoàng Sa & Trường Sa:
Nhờ những tiến bộ về khoa học nhất là trong phạm vi kỹ thuật vi điện tử nhân loại đã bắt đầu có thể khai thác tài nguyên ở dưới đáy biển. Lục địa chỉ chiếm có 29% diện tích của trái đất và nguồn tài nguyên đã cạn vì bị khai thác dòng dã qua bao nhiêu thế kỷ trong khi đó biển cả chiếm đến 71% mà tài nguyên phong phú còn nguyên vẹn chưa từng bị khai thác vì không có kỹ thuật. Do đó, lục địa không còn là miếng mồi ngon cho các siêu cường tranh chấp nữa, mục tiêu béo bở bây giờ là đáy biển. Trước đây, khi sức mạnh chi phối thế giới là quân sự, một số các hòn đảo được coi là quan yếu vì là vị trí chiến lược giúp cho vấn đề hành quân. Nhưng nay sức mạnh chi phối thế giới đang chuyển dần sang kinh tế, một số những hòn đảo khác đột nhiên trở thành quan trọng vì có liên quan trực tiếp đến bản đồ tài nguyên dưới đáy biển. Hoàng Sa và nhất là Trường Sa nằm trong trường hợp này. Chính vì vậy mà qua bao nhiêu thế kỷ không có những tranh chấp gì về hai quần đảo này nhưng đùng một lúc vào năm 1974 nhiều nước đã nhao nhao lên đòi chủ quyền về hai quần đảo này.
Vấn đề khai thác đáy biển dẫn đến vấn đề phân chia tài nguyên dưới đáy biển. Chắc chắn các siêu cường nắm kỹ thuật cao muốn soạn thảo các luật có lợi cho mình. Đã có đề nghị: Đáy biển sâu hơn 200m thuộc về tất cả các nước. Xuống sâu hơn 200m ai có kỹ thuật khai thác tài nguyên kiếm được sẽ thuộc về người đó. Ai cũng hiểu là chỉ có các siêu cường giầu có mới có đủ điều kiện và kỹ thuật để làm.
Vấn đề khai thác lòng biển và đáy biển sẽ còn nhiều tranh cãi và tranh chấp. Một số nước đã đơn phương tuyên bố thềm lục địa thuộc về quốc gia họ dài tới 200 hải lý, hải phận nước này chồng lên hải phận nước kia gây nên tranh chấp liên quan đến nhiều quốc gia. Các nước giầu thực sự quan tâm đến phạm vi rộng lớn hơn nhiều đó là khai thác tài nguyên sâu trong lòng đáy biển ở trong hải phận quốc tế. Đối với các đảo mà chủ quyền không rõ ràng có nhiều nước tranh chấp, họ có chiều hướng ủng hộ quốc tế hóa những đảo đó, nhằm có bảo đảm về an ninh và không bị quốc hưũ hóa trong khi khai thác . Vì lợi nhuận nhiều, họ sẵn sàng trả tiền thuê cao, các quốc gia tranh chấp sẽ chia nhau theo một thỏa thuận nào đó.
Lập trường của dân tộc ta:
Chúng tôi quan niệm rằng, đất nước Việt Nam là của chung cho mọi người dân Việt Nam, tất cả mọi công dân Việt Nam, trong cũng như ngoài nước đều có bổn phận bảo vệ lãnh thổ, tài nguyên của Việt Nam do tiền nhân đã dày công để lại. Không ai được độc quyền yêu nước và cũng không một ai, một đoàn thể hay đảng phái nào trong bất cứ hoàn cảnh nào có thể nhân danh dân tộc Việt Nam ký kết những văn kiện bán nước cho ngoại bang. Trên căn bản đó, chúng tôi đề nghị:
Về vấn đề biên giới trên bộ: Nhân dân ta không bị ràng buộc bởi hiệp định phân định đường biên giới trên bộ mới ký kết năm 2001 giữa Hà Nội và Bắc Kinh và cũng sẽ không công nhận cột mốc sắp cắm mà chỉ coi đây như một bước sai lầm đâm lao phải theo lao của Bộ Chính trị đảng Cộng Sản Việt Nam, đặt quyền lợi của đảng trên quyền lợi tổ quốc, dâng đất để được Trung Cộng ủng hộ, hy vọng được tiếp tục ngồi lại thống trị nhân dân ta. Nhân dân ta không coi những thỏa thuận ngầm giữa Hà Nội và Bắc Kinh là có giá trị, toàn bộ vấn đề biên giới trên bộ phải trở lại bản đồ do Pháp vẽ năm 1895 cho cả ba biên giới tiếp giáp Trung Quốc, Lào và Campuchia. Sở dĩ chúng tôi đề nghị dùng bản đồ này vì đây là bản đồ đầu tiên được vẽ một cách khoa học và vô tư bởi các chuyên viên về địa dư của Pháp. Chỉ có dùng bản đồ biên giới do Pháp vẽ chúng ta mới hy vọng tránh khỏi những tranh chấp triền miên và tạo đuợc một nền hòa bình vĩnh cửu cho bán đảo Đông Dương. Nhân dân ta cũng tố cáo trước dư luận trong nước và quốc tế sự hèn hạ của tập đoàn Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam để mất đất tổ tiên để lại cho Trung Cộng nhưng lại đi hiếp đáp chiếm đất của Lào và Campuchia.
Về vấn đề hải đảo: Nhân dân ta muốn giải quyết hòa bình những tranh chấp về các hải đảo dựa trên:
- Luận cứ các bên đưa ra dính đến sự hiện diện từ xưa trên đảo.
- Nằm nhiều ít trên thềm lục địa.
- Luật biển của Liên Hiệp Quốc năm 1982.
- Bảo đảm quyền lợi và an ninh cho giới khai thác tài nguyên đáy biển.
Điều cần nêu lên ở đây là các cường quốc muốn quốc tế hóa các hải đảo đang tranh chấp để khai thác kinh tế với quy chế hư chủ, nghĩa là các nước đang tranh chấp là chủ nhưng không được có các hoạt động quân sự và không có quyền quốc hữu hóa ngược lại họ có quyền tham gia vào các cuộc thương thảo trong việc khai thác vùng biển xung quanh các đảo này và chia lợi nhuận. Trong mọi trường hợp các nước khai thác tài nguyên đáy biển cần theo đúng luật lệ và các hiệp ước quốc tế không được ỷ mạnh làm càn. Tóm lại, một cách tổng quát, quyền lợi của các nước tranh chấp sẽ được giải quyết tính toán theo vị quan trọng của những đảo này trong bản đồ tài nguyên đáy biển. Chúng ta cần nắm vững những điểm này để bảo vệ quyền lợi đất nước trong những cuộc thương thảo tương lai về quy chế của các đảo này.
BS Nguyễn Đan Quế
Sài Gòn, 9/8/2011

Lộ Trình Chín Điểm Dân Chủ Hóa VN của Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế



 4/ Tôn trọng tự do tôn giáo theo những nguyên tắc của Liên Hiệp Quốc. Khi đã tạo được bầu không khí thuận lợi cho việc thay đổi, và khi sức chống đối của toàn dân với biểu tình, đình công bãi thị, bất hợp tác,… vượt qua sức đàn áp của nhà cầm quyền, nhà nước cộng sản sẽ hoàn toàn bất lực, không thể điều hành đất nước, kể cả các công việc hàng ngày cần xử lý. Ở thời điểm này, toàn dân không còn sợ hãi nữa, đây chính là lúc thi hành phần hai của lộ trình:
5/ Hủy điều 4 hiến pháp cho phép Đảng Cộng Sản Việt Nam độc quyền lãnh đạo xã hội. Nghĩa là từ đây, Quốc Hội sẽ là cơ quan quyền lực tối cao của đất nước, chấm dứt hẳn sự lũng đoạn lãnh đạo của Bộ chính trị đảng Cộng Sản Việt Nam.
6/ Từ khởi điểm mới này, Quốc Hội tuyên bố Việt Nam đi theo con đường dân chủ tôn trọng nhân quyền, dân quyền và tài quyền.
7/ Quốc Hội - bằng luật đặc biệt - tách đảng khỏi chính quyền. Nếu Đảng Cộng Sản chấp nhận hoạt động như các đảng phái khác thì họ vẫn có thể tiếp tục sinh hoạt trong lòng đại cộng đồng dân tộc và sự tồn vong của họ sẽ được đồng bào quyết định qua lá phiếu.
8/ Quốc Hội làm luật bầu cử đa đảng;
9/ Bộ máy hành chính, đã tách khỏi đảng, tổ chức bầu cử tự do công bằng theo luật bầu cử mới, có giám sát quốc tế để thành lập Quốc Hội Lập Hiến.


(4) implement the United Nations principles on religious freedom and guarantee the equal treatment to all religions in Vietnam;
(5) dismantle Article Number 4 in the Vietnamese Constitution (which gives the Vietnamese Government supremacy over people) and abolish the Directive CP 31 (which allows imprisonment of dissidents up to two years without trial or judicial review);
(6) respect human and civil rights and return to the right to own property to the Vietnamese people;
(7) stop the intervention of the Communist Party at all levels of the government and end the Communist Party's control and manipulation of the National Assembly;
(8) let the National Assembly, when no longer under the control of the Communist party, help orchestrate the transition period and draw up new election laws which promote the multiparty system and allow everyone to freely participate in the general elections;
(9) have the government, when independent of the Communist Party, organize free and fair elections according to the new election laws and under international monitoring to choose a constitutional Assembly;

Thư trả lời Khối 8406, và Kêu gọi của Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế



____________________
THƯ GỬI KHỐI 8406
Sàigòn, ngày 20 tháng 9 năm 2006

Kính gửi : Khối 8406

Các hội đoàn đang đấu tranh cho Tự Do và Dân Chủ tại Việt Nam
Đồng bào trong và ngoài nước để kính tường

Thưa Quí Vị,

Chúng tôi đã nhận được văn thư đề ngày 10-9-2006 của Đại diện lâm thời Khối 8406 gồm hàng vạn Chiến sĩ dân chủ hòa bình Việt Nam trong và ngoài nước do ba vị ký tên:

Nguyễn Văn Lý, Linh mục Công giáo, Huế
Đỗ Nam Hải, Kỹ sư, Sài Gòn.
Trần Anh Kim, Cựu Sĩ quan, Thái Bình.

Chúng tôi xin đa tạ và ghi nhận sự ủng hộ mạnh mẽ của Quí Vị đối với Lộ Trình 9 điểm nhằm Dân Chủ Hoá Việt Nam do chúng tôi đề xướng.

Chúng tôi đồng ý với sáng kiến của Khối 8406 là cần tiến đến thành lập một Liên Minh Các Lực Lượng Đấu Tranh Cho Tự Do, Dân Chủ Và Nhân Quyền Tại Việt Nam. Đã đến lúc có nhu cầu những tiếng nói đấu tranh cho Tổ Quốc nên hỗ tương tác động để đạt thành quả cao.

Chúng tôi ủng hộ và cố gắng đóng góp phần mình cho một Liên Minh như vậy sớm hình thành vào thời điểm thích hợp nhất.

Như tất cả mọi người, chúng ta đều hiểu rằng hoạt động của Liên Minh chỉ hữu hiệu và thành công khi được đồng bào trong và ngoài nước hậu thuẫn mạnh mẽ.

Xin trân trọng kính chào Quí Vị,

Bs Nguyễn Đan Quế
Cao Trào Nhân Bản

Thư gởi Bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton của BS Nguyễn Đan Quế và Thư trả lời


Kính thưa Bà Ngoại Trưởng,
Người dân Việt Nam vui mừng được biết bà đang sừa sọan thăm viếng nhiều nước, kể cả thủ đô Hà Nội vào ngày 10 tháng Bảy, để trình bầy về chiến lược của Hoa Kỳ tại vùng châu Á – Thái Bình Dương, một trong những khu vực trọng yếu nhất của thế kỷ 21.
Vào những tuần lễ gần đây, trước khi bà tới Hà Nội, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã gia tăng vi phạm những nhân quyền căn bản của người dân Việt Nam. Những vi phạm này đi từ quấy nhiễu các bloggers đến việc dẹp bỏ các cuộc tụ họp ôn hòa. Những quyền này là những giá trị phổ quát đã được Hoa Kỳ và Liên Hiệp Quốc theo đuổi để thăng tiến các cá nhân và cộng đồng trên toàn thế giới.
Để góp phần vào những cố gắng của bà, chúng tôi xin xác định rằng:
1. Người dân Việt Nam rất muốn đất nước chúng tôi trở thành đối tác chiến lược của Hoa Kỳ vì sự tái võ trang gây hấn của Trung Quốc và cuộc tranh chấp đang diễn ra tại Biển Đông. Tuy nhiên, để Hoa Kỳ có thể tạo được một sự hợp tác thực sự, lâu dài, an toàn, hòa bình và ổn định trong vùng này, bà nên tìm sự hợp tác với một Việt Nam tự do và dân chủ.
2. Dân chủ hóa Việt Nam không phải chỉ quan trọng cho chiến lược an ninh của Hoa Kỳ mà còn giúp cho Viêt Nam trong tương lai   trở thành  một quốc gia dân chủ mạnh và thịnh vượng trong vùng.
Hiện nay, Việt Nam vẫn còn theo chế độ độc đảng, trong đó không có phân quyền giữa các ngành hành pháp, lập pháp và tư pháp. Đảng Cộng Sản Việt Nam kiểm soát chặt chẽ mọi cấp chính quyền, điều khiển Quốc Hội, can thiệp vào công việc của tòa án, hướng dẫn và theo dõi truyền thông đại chúng, và phủ nhận mọi nhân quyền căn bản của người dân Việt Nam. Không có bầu cử tự do và công bằng, và cũng không có nghiệp đoàn độc lập để bảo vệ quyền lợi của hàng triệu công nhân người Việt. Người dân bất đồng ý kiến và phát biểu quan điểm của mình một cách ôn hòa bị bắt bỏ tù.
Đảng Cộng Sản Việt Nam và những đồng bọn ác độc tại địa phương cùng thân nhân của họ đã đưa Việt Nam tới bờ phá sản qua lãng phí và đầu tư không hiệu quả. Tài sản khổng lồ nằm trong tay một số nhỏ những kẻ cầm quyền tham nhũng, trong khi đại đa số dân chúng sống trong nghèo nàn; giá sinh hoạt tăng vọt – giá điện, nước, xăng dầu tăng lên từng ngày – tiền “đồng” Việt Nam mất giá trong khi tiền lương không tăng. Dân chúng, nhất là giới công nhân, phải lao động ngày đêm, mà vẫn không có được cuộc sống hẳn hoi. Rất nhiều người dân yêu nước đã lên tiếng đòi thay đổi để có dân chủ.
Thưa Ngoại Trưởng Clinton, theo chỗ tôi được biết, trước khi rời APEC để tham dự hội nghị thượng đỉnh ASEAN tại Bali, Indonesia vào tháng 11 năm ngoái, Tổng Thống Obama đã long trọng tuyên bố: “Như lịch sử đã chứng minh, qua tiến trình lâu dài, dân chủ và phát triển kinh tế đi đôi với nhau. Thịnh vượng mà không có tự do và dân chủ, chỉ là hình thức khác của nghèo khó”. Trước lời tuyên bố đó, tại Trung Tâm Đông Tây ở Hawaii, bà cũng đặc biệt đề cập tới Việt Nam trong một diễn văn về chính sách đối với châu Á, khi nói rằng: “Chúng tôi đã nói rõ với Việt Nam rằng nếu Việt Nam muốn phát triển một mối liên hệ hợp tác chiến lược, Việt Nam  phài tăng thêm việc tôn trọng và bảo vệ nhân quyền của người dân”. Phụ Tá Ngoại Trưởng Kurt Campbell và vào tháng trước Bộ Trưởng Quốc Phòng Leon Panetta và Phó Phụ Tá Ngoại Trưởng Andrew Shapiro cũng đã  nói rõ với Hà Nội các điều kiện này.
3. Dân chủ hóa Việt Nam vừa quan trọng cho việc tái cân bằng cho chiến lược Hoa Kỳ ở châu Á – Thái Bình Dương vừa là ước vọng lâu đời của nhân dân Việt Nam.
Trước sự thích hợp của các sự việc trong hiện tại, chúng tôi trân trọng đề nghị:
a) Tình trạng chính trị hiện thời ở Việt Nam là cơ hội bằng vàng để Hoa Kỳ bầy tỏ sự ủng hộ một chế độ chính trị cởi mở hơn. Nói rõ hơn, trước khi quá muộn, nhà cầm quyền Việt Nam nên đưa ra một thời biểu về một cuộc bầu cử tự do và công bằng dưới sự giám sát của Liên Hiệp Quốc, đế nhân dân Việt Nam có thể bầy tỏ nguyện vọng của mình về việc chọn lựa một chế độ chính trị phù hợp cho đất nước.
b) Trở ngại chính trị lớn là điều 4 Hiến Pháp, quy định phi pháp vai trò độc quyền lãnh đạo của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Điều này phải loại bỏ để thiết lập một chế độdân chủ pháp trị.
c) Nhà cầm quyền Việt Nam phải ngừng quấy nhiễu, bắt giữ và cầm tù những công dân phát biểu quan điểm của mình một cách ôn hòa. Họ phải thả tất cả tù nhân lương tâm, và chấm dứt đe dọa hoặc quấy nhiễu các cựu
tù nhân chính trị.
d) Trong khi phải tập trung cố gắng vào việc đòi thả tất cả tù nhân chính trị, chúng ta cũng cần phải nỗ lực  đạt được  những tiến bộ có tính lâu dài, cụ thể và khả thi bằng cách khuyến khích sửa lạiBộ  hình luật. Ưu tiên là bỏ những điều như 79 (lật đổ chính quyền), điều 88 (tuyên truyền chống lại chính quyền), là những điều mơ hồ và không nói rõ lý do bắt giữ và bỏ tù những người vi phạm. Nhà cầm quyền Việt Nam phải chấm dứt xâm phạm và khám nhà, cùng bắt người mà không có trát của tòa án. Chính quyền Hoa Kỳ, làm việc với các cơ quan quốc tế ngoài chính phủ (NGO), có thể giúp đỡ chính quyền Việt Nam tu chỉnh bộ hình luật và việc thi hành luật phù hợp với các tiêu chuẩn quốc tế để luật pháp không còn được dùng để trừng phạt những người hành xử nhân quyền của mình.
e) Nhà cầm quyền Việt Nam phải thực thi tự do tôn giáo, công nhận quyền tư hữu, và khuyến khích các nghiệp đoàn độc lập cũng như thương lượng tập thể.
Tôi vững tin rằng những người như chúng tôi đã mất tự do khi cuộc chiến chấm dứt vào năm 1975 cuối cùng có thể  đạt được thắng lợitrong việc bảo vệ  tự do vànhân phẩm, cũng như trong việc thành lập một liên minh vững mạnh cho an ninh thế giới để vượt qua bất cứ một đe dọa nào về quân sự. Nhưng trước hết, chúng ta phải hoàn tất những đòi hỏi về cải tổ chính trị, khởi đầu bằng mối liên hệ tốt đẹp giữa Hoa Kỳ và Đông Nam Á. Không phải bằng tạm thời ủng hộ độc tài, mà bằng gốc rễ sâu đậm của nền dân chủ mới. Tại Việt Nam, Cao Trào Nhân Bản của chúng tôi cam kết hoàn thành những mục tiêu dân chủ đó trong sự ủng hộ một Việt Nam kiên trì tại thời điểm trọng đại này.
Xin cám ơn bà rất nhiều,
Trân trọng kính chào bà.
Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế
Sáng lập và Chủ Tịch Cao Trào Nhân Bản tại Việt Nam
=============    
:
Honorable Hillary Clinton
Secretary of State
Department of State
2201 C Street NW
Washington, D.C.
The United States of America
Cc: President Barack Obama
      Secretary of Defense Leon Panetta
      Assistant Secretary of State Kurt Campbell
      Assistant Secretary of State Michael Posner
      Deputy Assistant Secretary of State Andrew Shapiro
      US Ambassador to Vietnam David Shear
July 8, 2012
Dear Madame Secretary,
The Vietnamese people are very pleased to know that you are visiting  many capitals including Hanoi on July 10, to justify the U.S. strategy in Asia – Pacific, one of the most critical areas of the 21st century.
In recent weeks, before your visit to Hanoi the Vietnamese communist authorities have increasingly violated the basic human rights of the Vietnamese people.  These violations range from harassing internet bloggers to dispersing peaceful gatherings. These rights are the universal values that the United States and United Nations are pursuing in order to empower individuals and communities throughout the world.   
In light of your efforts, we would like to assert that:
1/ The Vietnamese people very much wish for our country to become a strategic partner of the United States because of an aggressive remilitarized China and the ongoing East Sea dispute. However, in order for the United Stats to forge a true, long-term partner for security, peace and stability in this region, you would do well to seek a partnership with a free and democratic Vietnam.
2/ Democratization of Vietnam is not only important for the U.S. strategic security but also for the future of Vietnam as a strong and prosperous democratic country in the region.
Today, Vietnam is still under a one party system where there is no distinct separation of the executive, judiciary and legislative branches. The Vietnamese Communist Party (VCP) strictly controls the government at all levels, manipulates the National Assembly, intervenes into the court procedures, monitors the mass media, and deprives the Vietnamese people of all basic human rights. There are no free and fair elections, and no independent unions to protect millions of Vietnamese workers.  People who disagree and express their own opinions in a peaceful way are imprisoned.
The VCP and their cruel local cronies and relatives have driven Vietnam to the brink of bankruptcy through wasteful, inefficient investments.  Incredible wealth is in the hands of a small group of corrupt apparatchiks, while the majority of people live in poverty; the cost of living is soaring; the prices of electricity, water, and gasoline are rising day by day; the Vietnamese “dong” is losing its value while wages and salaries are stagnant. People, especially workers, have to toil night and day, yet cannot make a decent living.  
Many patriotic people are voicing for democratic change.
Secretary Clinton, as far as I know before leaving APEC to attend the ASEAN summit at Bali, Indonesia in November last year, President Obama solemnly declared: “As history has proven, through the long process, democracy and economic development are companions together.  Prosperity without freedom and democracy is just another form of poverty”.   Prior to that declaration, at the East West Center in Hawaii, you also specifically addressed Vietnam in a speech on Asia policy by saying:  “We made it clear to Vietnam that if we want to develop a relationship of strategic cooperation Vietnam should do more to respect and protect the rights of its citizens”. Assistant Secretary Kurt Campbell and last month the US Defense Minister Leon Panetta and Deputy Secretary Andrew Shapiro have also expressed those conditions to Hanoi.
3/ Democratization of VN is equally essential for rebalancing of U.S. strategy in Asia – Pacific and to our Vietnamese people’s long-term aspiration.
In light of the congruence of current events, we recommend the following:
a. The current political situation in Vietnam is a golden opportunity for the U.S. to express support for a more open political system.  Specifically, before it is too late, the Vietnamese government should adopt a timetable for a free & fair election under the supervision of the United Nations in which the Vietnamese people will be able to express their own will regarding their country’s political system.
b. The major political impediment is Article 4 of the Constitution, which imposes the illegal primacy of the VCP.  This article should be abolished in order to establish the rule of law.
c. The Vietnamese government should cease harassment, arrest, and imprisonment of citizens who peacefully express their own opinions. They should release all prisoners of conscience. The Vietnamese government should also stop threatening and harassing former imprisoned activists.
d. While our efforts should be concentrated on the release of all political prisoners, we should also thrive to achieve long-term, concrete, sustainable, verifiable progress by encouraging criminal code reform.  Priority should be made to abolish provisions such as Article 79 (trying to overthrow government) and Article 88 (Propaganda against government) which are vague and ill-defined reasons to arrest and imprison people.  The Vietnamese government should stop invading and searching homes, and arresting people without court orders. The U.S. government, working with international NGOs, can help the Government of Vietnam (GVN)  bring its criminal code and practices into conformity with international standards so that laws are not used to punish people for exercising their human rights.
e. The GVN should implement freedom of religion, recognize private property and encourage independent labour unions and collective bargains.
I am confident that we who lost freedom when the past war ended in 1975 can finally achieve the triumph of freedom and human dignity, as well as a strong alliance for international security to overcome any emerging military threat. But first we must accomplish the required political reforms, starting with  the good relationship between the U.S. and South East Asia.  Not in temporary support of dictatorships, but with deep roots in new democracies.  In Vietnam, our Non-Violent Movement For Human Rights is committed to achieving these democratic goals in support of a resilient Vietnam  at this momentous time.
Thank you very much for your consideration.
Respectfully yours,
Dr Nguyen Dan Que
Founder & Chairman of The Non-Violent Movement in Vietnam

________________

 
BỘ NGOẠI GIAO HOA KỲ
Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn - 20520
Ngày 19 tháng 7 năm 2012
 
Thưa Bác Sĩ Quế,
Xin cảm ơn ông về lá thư đề ngày 8 tháng Bảy gửi Ngoại Trưởng Clinton. Ngoại Trưởng đã yêu cầu tôi thay mặt để trả lời ông.
Bộ Ngoại Giao chia sẻ những quan tâm được bầy tỏ trong lá thư của ông, đặc biệt là sự thiếu không gian để phát biểu về chính trị một cách ôn hòa và chính quyền Việt Nam sử dụng các điều 79 và 88 để bóp nghẹt đối lập.
Như Ngoại Trưởng đã phát biểu ngày 9 tháng Bảy trong cuộc gặp Cộng Đồng Dân Chủ tại Ulaanbaatar ở Mông Cổ, “dân chúng khắp nơi muốn có một tiếng nói và một lá phiếu trong những quyết định có ảnh hưởng tới cuộc sống của họ, và họ xứng đáng được các chính quyền bảo vệ những quyền của họ và tôn trọng nhân phẩm của họ”. Trong cuộc thăm viếng Hà Nội ngày hôm sau, bà đã trực tiếp nêu những quan tâm của chúng ta tới Tổng Trưởng Ngoại Giao Phạm Bình Minh, Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, và Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Nguyễn Phú Trọng. Ngoại Trưởng đã vừa công khai vừa riêng tư nói rõ rằng để trở thành một đối tác chiến lược của Hoa Kỳ, Việt Nam sẽ cần làm nhiều hơn để bảo vệ những quyền của người dân của mình.
Chúng tôi tiếp tục theo dõi sát hoàn cảnh của ông và tình trạng của những người Việt Nam khác đã bị bỏ tù và quấy nhiễu chỉ vì bầy tỏ quan điểm chính trị của mình một cách ôn hòa. Chúng tôi cũng coi trọng mối liên lạc giữa chúng tôi với bào huynh của ông là Bác Sĩ Nguyễn Quốc Quân, và chúng tôi sẽ tiếp tục gặp ông ấy để trao đổi những thông tin hầu chia sẻ thêm mục tiêu của chúng ta là thăng tiến những điều kiện về nhân quyền tại Việt Nam.
Tôi hy vọng là những thông tin này hữu ích và chúng tôi mong tiếp tục được nghe những ý tưởng của ông về mối liên hệ Mỹ - Việt.
Trân trọng,
Joseph Yun
Phó Phụ Tá Ngoại Trưởng
Văn phòng Đông Á và Thái Bình Dương Sự Vụ
 
Dưới đây là nguyên văn bức thư của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ: